Cố Chấp Ngọt

Editor: Trà Đá.

Sau khi hai người từ bệnh viện trở về, thì Đường Đường đã được đưa về nhà rồi.

Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên đầu óc Hoắc Lâm hoàn toàn trống rỗng, sợ Nam Từ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không nhớ đến con trai cũng đang ở đó.

Cũng may lúc ấy bên kia toàn là người một nhà, ngược lại cũng không sợ Đường Đường không có ai chăm.

Lúc bọn họ trở về, Đường Đường đang ngồi ngoan ngoãn đọc sách dạy đánh cờ.

Nói đến sự kỳ quái, thì Đường Đường từ nhỏ cho đến bây giờ có vẻ không giống như một đứa con nít đồng trang lứa khác.

Con nít thì phải quấn mẹ hoặc là quây phá, còn Đường Đường thì lại cực kỳ trầm tính, sau này lớn hơn một chút, cậu bé cũng không làm phiền ba mẹ nhiều, đưa cho cậu bé một quyển sách hoặc một bộ đồ chơi trí tuệ, thì cậu bé có thể ngồi một chỗ gần nửa ngày.

Một tuổi đã biết tự ăn cơm, đi toilet, chưa đến hai tuổi đã có thể nói chuyện rất lưu loát, bây giờ mới ba tuổi đã có thể biết đánh vần hầu hết các chữ Hán.

Mỗi ngày cũng không giống những đứa trẻ khác đòi xem tivi, mà chỉ cần một quyển sách là có thể yên tĩnh cả ngày.

Đói bụng cũng không la làng, lại ngoan ngoãn lễ phép gọi dì giúp việc nhờ rót một ly sữa bò.

Dáng vẻ ăn cơm của Đường Đường thì khỏi phải nói, nếu như đứa bé này không từ bụng Nam Từ chui ra, thì cô thật sự nghi ngờ mình có nhớ lầm số tuổi của Đường Đường hay không.

Ăn cơm bình thường thì không nói, nhưng lúc ăn đồ tây, động tác còn thuần thục hơn cả mẹ, đừng đánh giá Đường Đường qua thân thể nhỏ bé và non nớt, nhưng trong lúc vung tay nhấc chân cũng đã xuất hiện vài thần thái tao nhã.

Mà sau khi Đường Đường lớn hơn, Nam Từ càng lúc càng khó chịu, cậu bé chỗ nào cũng tốt, nhưng hoàn toàn không có điểm nào giống cô, từ đầu đến chân quả thật chính là bản sao của Hoắc Lâm!

Nam Từ có chút bận tâm, nghĩ con trai giống anh như vậy, có thể cũng kế thừa tính cách của anh hay không.

Di truyền những cái khác thì rất tốt, toàn thân Hoắc Lâm đều là ưu điểm, cái này cô biết rõ.

Nhưng cô chỉ sợ con trai cô được kế thừa tính khí cố chấp của ba nó thì hỏng bét.

Thế là Nam Từ suy nghĩ mấy ngày, quyết định dùng cách thăm dò xem trong lòng con trai như thế nào.

Ngày đó cô cố ý mua một đống gấu bông, trong đó có một con thỏ và một con sói cũng tạm coi là hung ác.


Lúc ấy Nam Từ thừa dịp Đường Đường đang đọc sách, đặt một đống gấu bông trước mặt Đường Đường, sau đó bắt đầu nói nhăng nói cuội.

Cuối cùng Đường Đường nghe không nổi nữa, đặt sách xuống, chậm rãi mở miệng:

“Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn hỏi cái gì?”

Lúc ấy Nam Từ thật sự có cảm giác trí thông minh của mình bị coi thường, mà đối tượng coi thường cô chính là con trai cô, cho nên cô nhịn.

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng hỏi: “Là như vậy, mẹ muốn hỏi Đường Đường một vấn đề, con thấy con thỏ và con sói này không, hiện tại sói đang rất thích thỏ, muốn ở cạnh thỏ, nhưng thỏ lại không đồng ý, con có biện pháp nào giúp sói không?”

Mặc dù Nam Từ cảm thấy con trai mình thông minh quá sớm, nhưng dù vậy thì cậu bé cũng chỉ là một đứa con nít, cho nên cô suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu:

“Ý mẹ là… Nếu con là sói, thì con có giam thỏ lại ở bên cạnh mình không?”

Lúc ấy Đường Đường chỉ suy nghĩ một chút, hỏi lại Nam Từ: “Vậy trong thế giới của bọn nó là pháp chế xã hội sao?”

“…”

Nam Từ bất lực, hoàn toàn không nghĩ một đứa bé sao lại biết cái từ này!

Dừng một chút, cô lại đáp: “Đúng, giống y như xã hội chúng ta, phải tuân thủ pháp luật.”

Lần này Đường Đường không suy nghĩ, trực tiếp nói: “Vậy thì không được, mẹ, pháp luật là sự ràng buộc, mỗi người đều phải tuân thủ, nếu như con là sói, thì chắc chắn sẽ không phạm pháp nhốt thỏ ở bên cạnh mình.”

Nam Từ nghe đến đây thì cực kỳ yên tâm, cũng không hỏi tiếp, chỉ xoa xoa đầu Đường Đường, nói: “Đường Đường nhà mình thật tuyệt!”

Hôm sau trên đường đi làm, sau khi hai vợ chồng đã đưa Đường Đường vào nhà trẻ rồi, thì Nam Từ mới kể lại màn đối thoại với Đường Đường cho Hoắc Lâm nghe.

Cô còn đắc ý nói: “Mặc dù tướng mạo hay cử chỉ giơ tay nhấc chân giống y chang anh, nhưng ở phương diện này thì vẫn giống em.”

Hoắc Lâm bị cô chọc cười, bắt đắc dĩ nhéo nhéo má cô.

“Anh làm chuyện gì phạm pháp?”


“Anh không làm, nhưng trong từng câu chữ của anh lại đầy uy hiếp!” Nam Từ lầm bầm: “Lúc đó không biết là ai suốt ngày nói nếu như em không yêu anh, thì anh sẽ giam em lại, khóa trên giường. Khiến cho em khi đó suốt ngày mơ thấy ác mộng.”

“Đó là bởi vì tốc độ yêu của em quá chậm.”

“Sao? Anh còn muốn nói đạo lý hả?”

Hoắc Lâm nhìn gương mặt hung dữ của cô, khóe môi cong hơn.

“Không có, lỗi của anh.”

“Anh sai ở đâu?”

“Bảo bối nói anh sai thì là anh sai chứ sao.”

“Tào lao, em… Á… Ai da anh phiền quá à… A, nói không lại thì chặn miệng em hả… Đừng cắn nữa, sưng hết môi em bây giờ!”

Cũng may tài xế rất linh hoạt, trên thưc tế thì mỗi lần hai người lên xe thì anh ta đều nâng tấm che lên, nếu không thì lần này lại phải thấy những thứ không nên thấy.



Về sau Nam Từ cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nhưng Hoắc Lâm lại biết rõ con trai mình như thế nào, vì vậy thừa dịp Nam Từ ra ngoài gặp đám Cố Phán, thì chỉ còn anh và Đường Đường đơn độc ở chung một chỗ, anh mới nhắc đến chuyện này.

Hoắc Lâm và Đường Đường thường nói chuyện trực tiếp với nhau, trên thực tế chỉ cần có hai cha con ở một chỗ, thì có lời gì anh đều nói thẳng trực tiếp vào vấn đề, trong mắt anh, đứa con trai này đã sớm không còn ngây thơ giống với số tuổi nữa.

Hoắc Lâm đã sớm coi Đường Đường là một thanh thiếu niên với tâm lý ổn định.

Đầu tiên anh kể lại một chút sự tình Nam Từ nói với anh, sau đó lẳng lặng nhìn Đường Đường, nói: “Ba biết con ngày đó chỉ nói xạo với mẹ thôi, nói xem, con thật ra là nghĩ như thế nào.”

Lúc đó Đường Đường đang uống sữa bò, nghe ba hỏi cũng không kinh ngạc.

Cậu bé đặt ly xuống, lấy khăn nhã nhặn lau miệng, sau đó bình tĩnh nhìn Hoắc Lâm.


“Dù sao con chắc chắn không giống ba, lúc nào cũng có suy nghĩ giam mẹ lại.”

Hoắc Lâm bị con trai mình vạch mặt, thì còn cái gì không thể làm, cuối cùng, anh bỗng nhiên nhớ lại một việc anh nghe từ cô giáo nhà trẻ.

“Con nhảy lớp lên lớp lớn, có hòa đồng với bạn bè không?”

“Dạ, ngoại trừ việc các bạn hay khóc ra thì những cái khác cũng còn được.”

Đầu ngón tay Hoắc Lâm gõ nhẹ lên mặt bàn, gương mặt cười như có như không.

“Nghe cô giáo nói bây giờ con đang ngồi cùng bàn một cô bé rất đáng yêu, mà lại rất thích quấn lấy con hả?”

“Dạ, cực kỳ phiền phức.”

Hoắc Lâm nhướn mày, ý cười càng đậm: “Nhưng có mấy lần ba đi đón con, vô ý nghe ba mẹ cô bé hỏi cô giáo có phải cho cô bé ăn kẹo nhiều quá không, vì trước khi con chuyển đến lớp lớn thì cô bé không hề sâu răng, ba mẹ cô bé đã cấm cô bé ăn đồ ngọt rồi.”

Đường Đường vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh, nói: “Thật sao? Con không biết.”

“Thật ra thì ba cũng để ý đâu. Nhưng hôm trước chú Trương tới nhà chúng ta, đưa cho ba tất cả hóa đơn trong nhà, bao gồm hóa đơn mua sắm. Trong đó có cả bánh kẹo, mà ba biết con đâu có thích ăn bánh kẹo.”

Hoắc Lâm cười ung dung, nhìn con trai mình, hỏi: “Con thể nói cho ba biết, cuối cùng bánh kẹo đó đi đâu không?”

Đường Đường nhìn Hoắc Lâm vài giây, sau đó thân thể nhỏ bé nhẹ nhàng nhảy xuống ghế, đi tới điện thoại để bàn đặt trong phòng khách.

Cậu bé thuần thục nhấn một dãy số, sau khi chờ hai ba giây, gương mặt bình tĩnh lập tức nhăn lại, nước mắt bắt đầu rơi.

Một lát sau, người bên kia bắt máy, cậu bé vừa khóc nức nở vừa nói: “Mẹ…”

Hoắc Lâm: “…”

Đường Đường ở bên này khóc đến nỗi không nói chuyện được, cũng không nhín Hoắc Lâm, chỉ đứng đó không ngừng “Khóc”.

“Dạ… Không có, ba không có mắng con… Con… Chỉ là con nhớ mẹ…”

Nói đại khái nửa phút, Đường Đường ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Lâm, nói: “Ba, mẹ muốn ba nghe điện thoại.”

Hoắc Lâm liếc mắt nhìn Đường Đường, sau đó đứng dậy đi qua, nhận lấy điện thoại trong tay Đường Đường.

Lúc ấy Nam Từ bị tiếng khóc của Đường Đường làm cho đau lòng, cho nên khi Hoắc Lâm vừa nghe máy, cô trực tiếp phê bình anh.


Đại khái nói bốn năm phút, Nam Từ mới bỏ qua.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Đường đã ở bên kia bắt đầu đọc sách, trên mặt còn nước mắt, nhưng không còn dấu hiệu khóc lóc nữa.

“Dựa vào mẹ nhiều như vậy con không ngán sao?” Hoắc Lâm hỏi Đường Đường.

“Vậy ba suốt ngày cứ truy vấn ngọn nguồn chuyện của con cũng không ngán sao?”

“…” Hoắc Lâm cảm thấy anh không cách nào nói chuyện được với con trai, nên dứt khoát nói thẳng: “Được, ba không hỏi chuyện của con nữa, cũng không nhúng tay vào nữa. Chỉ là ba vẫn muốn con nhớ lấy lời ba nói trước đó, bất kể con như thế nào cũng không được để mẹ biết.”

Lúc này Đường Đường mới cười cười, trên gương mặt non nớt rốt cuộc cũng xuất hiện nét trẻ con.

“Ba yên tâm, con lúc nào cũng có chừng mực đối với mẹ.”

~

Đương nhiên, những chuyện này Hoắc Lâm không bao giờ nói với Nam Từ. Trong lòng Nam Từ, Đường Đường vẫn chỉ là một đứa bé thông minh hơn bạn bè một chút thôi.

Cho nên khi hai người từ bệnh viện về, thấy Đường Đường ngoan ngoãn ngồi đó đọc sách, trong lòng Nam Từ lập tức mềm đi.

“Ai da, Đường Đường nhà mình ngoan quá.”

Nói đến đây, cô hung dữ nhìn Hoắc Lâm.

“Sau này cho dù có công chúa nhỏ, thì anh cũng không được ngó lơ con trai nghe không?”

Trong lòng Hoắc Lâm không ngừng cười lạnh, nghĩ thầm không chừng con trai đang nghĩ ước gì ba mẹ mình không có việc gì thì đừng làm phiền đến nó, một mình cũng đủ vui vẻ rồi.

Nhưng Nam Từ nói gì thì Hoắc Lâm cũng sẽ không thật sự phản bác, huống chi bây giờ cô còn đang mang thai đứa thứ hai.

Thế là anh hôn lên đỉnh đầu cô, cười cưng chiều: “Ừ, bảo bối nói gì thì anh nghe nấy.”

Cách đó không xa, Đường Đường nhìn thì có vẻ đang tập trung đọc sách, nhưng trên thực tế cũng nghe thấy lời ba mẹ nói.

Nhất là sau khi nghe Hoắc Lâm nói xong, cậu bé không nhịn được yên lặng suy nghĩ vài giây.

Sau đó, cái đầu nhỏ bắt đầu tính toán, nếu như bây giờ mình trốn khỏi nhà, thì khả năng sinh tồn được bao nhiêu.

Dù sao, trong căn nhà này toàn thức ăn cho chó, Đường Đường thật sự ăn không vô nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận