Circle - Kha Chương

Châu Kha Vũ lạc lối trong một thế giới không có Lưu Chương...

Cậu đã mất đi vì sao Bắc Đẩu của mình rồi. Làm sao còn có thể tìm được đường về nhà nữa.
...

Chưa bao giờ Kha Vũ có thể tưởng tượng mình lại trở nên thảm hại đến thế bởi hai chữ tình cảm. Mọi việc xảy ra gần đây đều kỳ lạ đến mức không thể tin nổi.
Cậu đã yêu Lưu Chương từ bao giờ? Liệu có phải từ lần đầu tiên gặp gỡ, ánh mắt anh sáng lấp lánh khi hỏi cậu : " Kha Vũ, cậu có muốn ngủ cùng tôi không?". Hay là lần, anh kéo cậu vào lòng, dùng khăn lau khô tóc cho cậu, nhẹ nhàng quở trách : " Sao cậu lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng vậy?"...
Đều không phải!
Kha Vũ biết, cậu yêu anh còn sớm hơn tất cả mọi mốc thời gian kể trên. Tựa như một mã gen đã tạc trong từng tế bào của cậu. Chỉ đợi đến ngày gặp được anh, trái tim sẽ rung động...
Nhưng đáng tiếc, cậu không có cách nào khiến anh tin tưởng điều ấy...

' Lưu Chương, nếu như thế giới của anh không thể chứa nổi mảnh tình cảm này, thì hãy để em mang nó đi...'
Chưa bao giờ Kha Vũ cảm thấy tự do đến vậy. Tiếng gió rít bên tai cũng không khiến cậu thấy khó chịu. Kha Vũ thả người rơi tự do xuống. Không còn đau khổ, chỉ còn lại gương mặt Lưu Chương thật dịu dàng.
Tạm biệt Lưu Chương...

- Không!!!
Lưu Chương bật dậy sau một cơn ác mộng khủng khiếp. Lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi dù điều hòa trong phòng để 26 độ. Anh thở dài, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại.
Dưới ánh đèn vàng dìu dịu, hình ảnh phản chiếu trong gương của Lưu Chương dần biến đổi. Nét mệt mỏi cố giấu bao lâu nay cuối cùng đã lộ ra trọn vẹn.

- Tôi không nghĩ bản thân mình có thể chịu đựng điều đó thêm một lần nào nữa. Quá mệt mỏi, quá đau đớn rồi!

Tựa như đang nói với chính mình, anh lẩm bẩm.

Lưu Chương mở vòi, hất dòng nước mát lạnh lên mặt, cuối cùng đã dần khôi phục lại trạng thái bình thường như mọi khi. Anh trở về phòng ngủ, với chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, bắt đầu mở danh bạ tìm kiếm liên lạc gần nhất.

- Alo, Riki...
Khoảng 5s sau đầu dây bên kia truyền đến một giọng ngái ngủ.
- Sao vậy, Lưu Chương?
- Tôi muốn nhờ anh một số chuyện.
- Có gấp lắm không? Để sáng mai không được sao?
Lưu Chương nhìn lên đồng hồ đã hơn 3h sáng.
- Xin lỗi, có chút chuyện khiến tôi không yên tâm được.
- Không sao, cậu đến đây luôn đi. Tôi cũng tỉnh ngủ rồi.
- Cảm ơn anh, Riki.
.....
Riki nhận ra người ở đầu dây bên kia chắc chắn có chuyện gì đó rồi. Lưu Chương không phải loại người cảm tính đến mức dựng anh dậy lúc 3h sáng chỉ để nói chuyện phiếm.
Con người Lưu Chương, thực sự rất kỳ lạ...
Lại nghĩ về đêm hôm đó. Ấn tượng đầu tiên của Riki về Lưu Chương là một con người tự tin đến ngạo mạn. Chính là kiểu người luôn biết mình muốn gì và chấp nhận trả giá để có được nó.
Nhưng rồi sau một thời gian tiếp xúc, anh mới phát hiện. Thì ra nội tâm của Lưu Chương cũng rất mong manh. Chỉ là cậu ấy không có cách nào khác ngoài việc phải trở nên mạnh mẽ. Thậm chí, với cậu ấy, tâm sự những chất chứa trong lòng cũng là một điều xa xỉ. Mọi lời nói, mọi hành động của cậu đều được tính toán rất cẩn trọng. Kể cả là Riki, cậu ấy cũng chưa từng trao đổi thêm bất cứ điều gì ngoài một số thông tin cơ bản của kế hoạch với anh.
Nhiều lúc, Riki cũng thấy đau lòng cho Lưu Chương khi lúc nào cũng phải một mình gánh vác mọi thứ. Suy cho cùng, trong toàn bộ câu chuyện này, cậu ấy vẫn là người đau khổ nhất.

---
- Lưu Chương, uống cafe nhé!
Riki đẩy một tách cafe nóng hổi về phía người đang ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tâm hồn Lưu Chương như trôi theo những ánh đèn led xa xăm.
- Thành phố này chẳng bao giờ ngủ nhỉ? Nó có mệt mỏi không?
...
- Cậu có chuyện gì sao?
- Riki, không hiểu sao càng đến gần thời điểm ấy, tôi dường như lại không điều khiển được cảm xúc nữa. Đêm qua tôi lại mơ thấy Kha Vũ...

- Cậu hối hận sao?
- Cũng không hẳn. Nói không sợ hãi thì là nói dối. Nhưng tôi lại mong chờ kết thúc có thể đến nhanh hơn.
Lưu Chương co người lại, hai tay ôm vòng qua đầu gối. Nhìn cậu cô đơn đến đau lòng.
- Riki, tôi thực sự rất mệt mỏi.
- Tại sao lại chọn giúp chúng tôi? Tôi tưởng cậu rất yêu Châu Kha Vũ mà.
- Tôi sẽ không trả lời câu hỏi này, tôi không muốn nói dối anh.
- Chúng tôi có thể tin tưởng cậu chứ?

Lưu Chương cười nhẹ, đã là lúc nào rồi mà còn hỏi câu vô nghĩa ấy.
- Nếu không thì anh có thể làm gì khác?
-...
- Yên tâm, tôi sẽ giữ đúng lời hứa.

Riki đột nhiên không biết nên nói gì nữa. Anh đâu thể đòi hỏi hơn từ cậu ấy. Lưu Chương đã hi sinh quá nhiều rồi. Cứ thử nghĩ xem, nếu như đặt bản thân mình trong trường hợp của Lưu Chương, anh có thể làm vậy với Santa không?
...

- Lưu Chương!
- Hửm.
- Sau khi xong việc, cậu sẽ làm gì?

Lưu Chương nghiêng đầu nhìn Riki. Nụ cười mang theo vài phần châm biếm.
- Chúng ta còn chưa thể biết được, kết thúc sẽ diễn ra như thế nào. Anh hi vọng điều gì?

- Cũng phải...
- Riki, có người nào khiến anh muốn bảo vệ không? Một người mà có phải hi sinh cả tính mạng, anh cũng muốn bảo hộ người đó một đời bình an.

Trong đầu Riki chợt hiện lên một gương mặt. Nhưng rất nhanh chóng, anh rũ bỏ nó khỏi đầu mình, thản nhiên hỏi lại Lưu Chương.
- Cậu thì sao? Người đó chắc hẳn là Châu Kha Vũ nhỉ?

Đôi mắt Lưu Chương trong suốt vẫn không ngừng nhìn thẳng vào con ngươi nâu đậm của Riki. Cảm giác áp lực khiến anh phải đưa mắt ra nơi khác, giả vờ như đang ngắm nhìn khung cảnh phía sau Lưu Chương.

- Tôi không hiểu. Nếu ngay từ đầu cậu đã biết mọi chuyện, thậm chí còn chọn đứng về phía chúng tôi. Tại sao còn tiếp cận Châu Kha Vũ? Sao lại khiến bản thân rơi mối quan hệ không lối thoát ấy. Rõ ràng cậu có thể chọn cách đứng từ xa quan sát cho đến thời điểm đó mà.
- Đừng cố hiểu tôi. Đến chính tôi còn chẳng thể hiểu được bản thân mình nữa là.
- Vậy sao?
- Ukm.

Đột nhiên, Lưu Chương kéo Riki lại gần. Cậu nhanh chóng tìm ra một hình xăm nhỏ giấu kín ở giữa kẽ ngón tay thứ 2 và thứ 3 của anh.
Riki vội rụt tay lại, kinh ngạc.
- Làm sao cậu biết?
- Việc trói buộc sinh mệnh của cả hai chẳng có tác dụng gì đâu.
Thật ra Riki cũng biết hành động này rất ngu ngốc. Nhưng vốn tình yêu là vậy mà! Nếu như đối phương không còn thì cuộc sống của người ở lại cũng đâu còn ý nghĩa gì...
- Ít nhất chúng tôi có thể chết cùng nhau!

Lưu Chương lắc đầu. Quả nhiên người sáng suốt đến đâu khi dính vào chuyện tình cảm thì đều trở thành đồ ngốc hết.

- Để tôi cho anh một lời khuyên nhé. Nếu anh thực sự muốn bảo vệ một ai đó thì đừng để họ trở thành yếu điểm của mình.

Chẳng phải lời nói của Lưu Chương quá mâu thuẫn rồi sao? Riki thở dài.
- Nhưng nội việc muốn bảo vệ một ai đó vô hình trung đã khiến người ấy trở thành yếu điểm của mình rồi...


Lưu Chương lại chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhỏ dần, không hiểu là nói với Riki hay nói với chính mình.
- Vậy đừng để ai biết điều đó, kể cả bản thân anh...

Ly cafe đã dần nguội.
Hai người im lặng hồi lâu, trong đầu đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng.
Riki nhìn người thanh niên trước mặt, có hơi đồng cảm với cậu.
' Lưu Chương đúng là đồ ngốc. Kể cả cậu có cố lừa mình dối người thì cũng đâu thể thay đổi kết cục. '

- Cafe nguội rồi, để tôi đi pha ly khác cho cậu.
Khoảnh khắc anh vừa đứng lên, Lưu Chương lại đột ngột lên tiếng.
- Riki...tôi có việc muốn nhờ anh.
- Liên quan đến Kha Vũ sao?
- Tôi không thể nói lúc này, khi thời điểm đến anh sẽ tự biết thôi. Nhưng cái tôi cần là một lời hứa trước.
Riki nhướn mày nhìn người trước mặt.
- Làm sao tôi có thể nhận lời khi còn chưa biết đó là gì?
- Tôi sẽ cho anh một lời đảm bảo. Người kia sẽ an toàn khi mọi việc kết thúc.
- Tôi không hiểu cậu muốn nói gì?

Lưu Chương ngước mắt lên nhìn thẳng vào Riki, khẽ ngân một cái tên.
- Cậu không đủ khả năng để bảo vệ cậu ấy đâu. Nhưng tôi có thể!
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng khiến Riki rùng mình.
' Quả nhiên không gì có thể qua mắt Lưu Chương nhỉ? '
- Làm sao tôi có thể tin cậu?
- Đưa tay anh cho tôi.
Lưu Chương nắm lấy bàn tay của Riki, một ánh sáng đỏ lóe lên giữa họ. Đồng tử của Riki giãn rộng...
- Cái này!
- Đúng vậy, đây là Huyết khế. Anh có lời thề của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận