Chuyện Tình Đam Mỹ


Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Vương Nhất Bác thu hồi suy nghĩ rồi thấp giọng hỏi: "Ai?"

Người ngoài cửa không lên tiếng đáp lại, thế nhưng cánh cửa lại bị đẩy ra, với ánh sáng cảm biến trong hành lang và đèn bàn trong phòng, khuôn mặt của Tiêu Chiến chập chờn giữa sáng và tối.


“Sao vậy?” Vương Nhất Bác hơi ngồi dậy và hỏi.


Tiêu Chiến bước vào, kéo lê đôi dép lê màu xám khá to, trông có vẻ buồn cười, rồi nhẹ nhàng đưa tay đóng cửa lại.


Anh bước đến bên giường Vương Nhất Bác, và nhìn xuống anh một cách trịch thượng, một cách không quá là lịch sự.


Tiêu Chiến im lặng, anh vươn tay kéo chăn của Vương Nhất Bác ra, sau đó xoay người trực tiếp chui vào, cánh tay dán vào cánh tay Vương Nhất Bác, rất ấm áp.



“Ngủ một mình lạnh quá.

” Tiêu Chiến quay lưng về phía Vương Nhất Bác nhỏ giọng phàn nàn, hơi co người lại.


Vương Nhất Bác nửa người bên cạnh sững sờ một lúc, nhìn Tiêu Chiến đang co ro bên cạnh, hai cơ thể ở trong chăn cách nhau rất gần, giữa bọn họ chỉ có một khoảng cách mong manh.


Ngẫm nghĩ một hồi, hắn liền vươn tay tắt đèn, sau đó cũng nằm xuống chăn, trở mình, cố ý để khoảng cách giữa hai người hơi xa ra một chút, may mà giường cũng đủ lớn.


Nhưng không bao lâu sau, có một vật gì đó mềm mại ấm áp áp vào lưng Vương Nhất Bác, đó Tiêu Chiến dựa vào lưng hắn, lưng hai người áp sát vào nhau.


Người phía sau có lẽ đã ngủ say, hơi thở đều đều.


Vương Nhất Bác nỗ lực thuyết phục bản thân trong lòng: Tiêu Chiến không hiểu, anh ấy không hiểu mình đang làm gì.



Điều này thực sự đúng là rất vô lý, thế nhưng Tiêu Chiến chính là một người lớn lên như vậy, và các giá trị của hiện thực xã hội không áp dụng được cho các kiểu hành vi của anh.


Nếu là một người đàn ông hay phụ nữ khác dám nửa đêm vào phòng Vương Nhất Bác, nằm trên giường của hắn, nói rằng ngủ một mình lạnh quá, rất có thể hắn sẽ đuổi họ ra ngoài, nhưng với Tiêu Chiến thì không.

.


Hắn thậm chí không biết phải giải thích thế nào với Tiêu Chiến: Anh không có việc gì sao lại leo lên giường của em vậy?

Bởi vì hắn biết Tiêu Chiến nhất định sẽ nhìn thẳng vào hắn, với cái kiểu không hiểu thế gian, ngây thơ vô lý, không phân biệt thật giả… cứ như vậy mà nhìn thẳng vào hắn.


Có lẽ sẽ có một khuôn mặt không biết là mỉa mai hay là tươi cười, hỏi hắn: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Khoảnh khắc đó hẳn là rất xấu hổ, nhưng nó lại khiến cho Vương Nhất Bác lộ ra hắn là một kẻ hạ lưu đến cỡ nào.


Giống như những gì Tiêu Như Tâm đã từng nói với hắn, Tiêu Chiến được mẹ cưng chiều quá mức, và tình yêu thương đến nghẹt thở của người mẹ đã khiến quỹ đạo trưởng thành của anh ấy khác với những cậu bé khác, tất cả những người anh ấy tiếp xúc đều yêu quý anh, tràn ngập thiện ý, cho dù đó là vì tình cảm gia đình hay tiền bạc, thì ít nhất không có cái ác nào có thể được nhìn thấy ở bất cứ đâu trong tầm mắt của anh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận