Chủ Nhân Ngài Đến Sai Ổ Rồi!


Quý An quan sát ánh mắt của Cảnh Thần, nhẹ nhàng đặt con mèo lên bàn để Cảnh Thần có thể quan sát kĩ hơn.

- Thật xin lỗi Cảnh tổng, tôi vẫn chưa tìm được Bông Tuyết.

Con mèo này là do một người đàn ông trung niên đưa đến, Tôi đã từ chối anh ta nhưng anh ta lại khăng khăng nói xem như là có duyên, muốn tặng cho Cảnh tổng.

Con mèo này thân thể khỏe mạnh, tính cách ôn hòa lại dính người, đặc biệt nhất lại rất giống Bông Tuyết cho nên tôi mang lên cho anh nhìn một chút.
Quý An luyên thuyên nói về con mèo kia, do quá căng thẳng nên giọng có chút khô.

Cảnh Thần nhìn con mèo trên bàn liền nhớ lại cảnh Phiên Tuyết gặm gặm tài liệu của mình thì nét lạnh lùng trên mặt dịu đi một chút.

Bộ dáng giương nanh múa vuốt của Bông Tuyết rất đáng yêu nhưng con mèo trước mặt anh bây giờ lại quá khác biệt.


Bông Tuyết của anh là duy nhất.

Nếu Bông Tuyết không trở lại, anh sẽ giữ kín quá khứ của anh và Bông Tuyết trong lòng, anh cũng sẽ không tìm con mèo khác thay thế để tự lừa dối chính mình.

Phiên Tuyết vừa từ tầng 62 đi lên, vì cậu điều chế nước hoa khá tùy ý và cũng không viết lại công thức bao giờ nên Đàm Úc đặc biệt phái một trợ lí nhỏ đến ghi lại quá trình chế tạo nước hoa của cậu, sau đó lại làm một bản thí nghiệm để test độ ổn định và tính lưu hương.

Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là tiểu trợ lí sẽ mua trà sữa, mỗi lần đều là một loại trà sữa khác nhau nên gần đây việc mời Phiên Tuyết xuống tầng 62 trở nên dễ dàng hơn, mỗi lần xuống cậu có thể ở đây hàng giờ liền.

Phiên Tuyết vừa đi vừa uống trà sữa, khi vừa bước ra khỏi thang máy cậu ngửi thấy một mùi hương lạ.

Địa bàn của cậu sao lại có mèo! Phiên Tuyết kìm nén cơn giận, đi nhanh vào phòng của Cảnh Thần, mở cửa thật mạnh.

Do lực của cậu quá mạnh nên cửa đập vào tường "rầm" một tiếng, Cảnh Thần và Quý An cùng nhau nhìn ra cửa.

Cảnh Thần nhìn thấy Phiên Tuyết, đuôi mắt cong lên:
- Cậu đừng vội vàng như vậy, cẩn thận cửa đập vào người.
Phiên Tuyết buồn bực, nhìn chằm chằm vào con mèo trên bàn của Cảnh Thần, khi thấy con mèo kia có vài phần giống "cậu", cậu hoàn toàn bùng nổ rồi.

Nhìn thấy Phiên Tuyết, mèo con có chút lo lắng, xoayvài vòng trên bàn.


Phiên Tuyết nhăn mũi, nhe răng nanh về phía con mèo kia "ha" một tiếng đe dọa nó.

Mèo con run rẩy, toàn bộ lông xù lên, đuôi dựng lên, hoảng sợ nhảy lên người Cảnh Thần.

Cảnh Thần bắt lấy mèo con, sờ sờ đầu trấn an nó, anh cau mày hỏi cậu:
- Tiêu Khả cậu làm sao vậy?
Anh còn ôm con mèo đó, chẳng lẽ anh còn muốn nuôi con mèo đó sao? Phiên Tuyết nhìn Cảnh Thần ôm con mèo, tức giận nghiến răng ken két.

Vừa rồi lúc cậu đẩy cửa vào, Cảnh Thần đang nhìn con mèo kia với ánh mắt dịu dàng, khi cậu còn là mèo mỗi lần "cậu" nhảy lên bàn làm việc của Cảnh Thần gây sự, anh luôn dịu dàng nhìn cậu, bây giờ Cảnh Thần cũng nhìn con mèo thúi đó như vậy.

Phiên Tuyết thấy vô cùng khó chịu, trái tim cậu bị cái gì đó nhéo một cái rất đau.

Thật đáng giận! Phiên Tuyết không để ý lời Cảnh Thần, cậu chất vấn anh:
- Anh là muốn nuôi nó hay sao?
Thái độ của Phiên Tuyết khiến mày Cảnh Thần cau chặt lại, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà mắng cậu nên im lặng không nói gì.


Cảnh Thần không nói lời nào, Phiên Tuyết nghĩ rằng anh đã đồng ý rồi.

- Tôi không cho phép anh có con mèo khác, tôi không cho phép!
Phiên Tuyết mất khống chế, đối mặt với Cảnh Thần la hét.

Không cho phép? Câu mệnh lệnh kiểu này khiến Cảnh Thần không hài lòng, chẳng lẽ do anh nuông chiều cậu quá làm cậu nghĩ rằng có thể tùy ý ra lệnh cho anh ư? Cảnh Thần híp mắt, giọng lạnh lùng nói:
- Cậu dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi?
- Bởi vì tôi chỉ có anh thôi.
Con ngươi hổ phách nhìn chằm chằm Cảnh Thần kiên định, chấp nhất như có ngọn lửa đốt lên.
- Tôi chỉ có anh cho nên anh cũng chỉ có thể có tôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận