Cầm Tay Mùa Hạ

Sẽ có nhiều lúc trong đời chúng ta nhận ra sự tồn tại của một người và tôn trọng người đó, chúng ta cố gắng vì người đó chứ không phải mong ngóng người đó cố gắng vì mình, sự tồn tại của người đó ở bất kỳ không gian nào cũng có một giá trị nhất định chứ không phải chỉ khi có hai người. Đó là lúc chúng ta nên hạnh phúc vì mình có một người bạn thân đúng nghĩa. Với Hà Vy mà nói, Ngọc Nam chính là một người như thế! Dù hôm nay anh giận cô nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tình thân ấy vơi bớt đi mà ngược lại, cô hiểu với cô anh quan trọng ra sao, cô cần anh thế nào. Là anh mà không phải một người nào khác!

Đặt khay cơm xuống ghế ngồi đối diện với Hà Vy, Như Hoà cất tiếng:

" Thằng chồng hờ của em đâu? Sao hai đứa hôm nay lại tan đàn xẻ nghé ra vậy?"

Ngẩng đầu nhìn anh, cô nói:

" Anh nhìn về phía dưới thì biết, em bị bỏ rơi rồi. Có trăng tình phụ lồng đèn, có nhân ngãi mới nên tổ trưởng nhà anh đã phụ em."

" Thằng này thế là không được. Để lát anh về phải nhắc nhở đòi lại công bằng cho em."

Nhoẻn cười cùng anh, cô động đũa vào khay thức ăn của mình. Vừa ăn, cô vừa nghe anh nói:

" Thằng Nam nhiều lúc còn trẻ con lắm. Em mà yêu nó thì phải chịu nhiều thiệt thòi đấy."

" Ôi trời, thế nhà anh vẫn nghĩ bọn em yêu nhau ạ?"

Suy nghĩ vài giây, Hoà mới trả lời:

" Nhà anh có nghe giang hồ đồn thổi là em có người yêu làm bên ngân hàng, mà bọn anh hỏi Nam thì nó kêu hai đứa trước giờ là bạn. Quan điểm của anh thì cho rằng có lẽ cả hai đứa tình trong như đã, mặt ngoài còn e."


Đặt đũa xuống, Hà Vy khẽ cúi đầu, giọng cô trở nên dịu dàng, cô nói nhỏ:

" Nếu em yêu Nam, anh nói thử như vậy có được không?"

" Có gì mà không được. Quá được ấy chứ! Nhưng anh bảo rồi, thằng Nam tính vẫn còn trẻ con lắm. Mà em nói thế chứ chắc gì em đã yêu nó. Như em, lấy đâu chẳng được chồng. Huống chi hai đứa từ trước đến giờ là bạn, có yêu hẳn phải yêu lâu rồi mới đúng!"

Cô cười. Tình yêu là gì? Là mong muốn mang lại hạnh phúc cho người mình chọn để gửi gắm yêu thương, mà hạnh phúc....Hạnh phúc là phải hai người cùng nhau vun đắp, là nương tựa nhau đi qua những vùng lầy tăm tối của cuộc đời, là sẻ chia và làm cho cả hai cùng trở nên tốt đẹp. Tình yêu không phải là im lặng, không phải là trốn tránh, không phải là chán nản và mệt mỏi khi nghe người đặc biệt của mình than vãn. Liệu cô và Nam có thể cùng làm được điều đó hay không? Hà Vy lắc đầu rồi tự trả lời: " Không!".

Cắt ngang dòng suy nghĩ, Hà Vy nói cùng Hoà:

" Đôi lúc em cũng thầm mong giá mà em và Nam có thể yêu nhau thì tốt biết mấy. Nhưng trước khi Nam về đây, có lẽ anh ấy đã mang nặng ân tình với một ai đó thì phải. Còn em chẳng bao giờ giám hỏi cũng như em chẳng có ai. Nói rằng em ế cũng được hay nhiều người vẫn kêu em kén chọn. Tất cả đều giống nhau, em vẫn một mình, chưa tìm được ai để gửi gắm."

Hoà gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, một lúc sau anh mới chuyển sang truyện khác:

" Ngày mai nhà anh tổ chức liên hoan, em đến chung vui với bọn anh. Hoặc thằng Nam đi đón không thì anh đón em. Đồng ý chứ?"

Hà Vy lắc đầu:

" Trời. Em có phải ở nhà anh đâu, đến sao được."

" Em đến với tư cách phu nhân tổ trưởng. Chẳng phải có hai đứa vẫn ngày ngày ngọt ngào vợ vợ chồng chồng đó sao?"


" Thôi anh ạ. Thằng chồng em không ý kiến thì em làm sao mà dám manh động."

" Thằng bê đê ấy phải để anh dạy..."

Giờ nghỉ trưa không nhiều, Hà Vy tranh thủ chợp mắt một lúc nhưng cô còn chưa ngủ thì có tin nhắn tới. Là tin nhắn của Nguyễn Tùng:

" Em đã ăn cơm chưa? Anh đi tiếp khách nên uống rượu, say quá em ạ."

Khoé môi cô khẽ cong lên cười mỉm, những ngón tay mềm khẽ soạn tin gửi lại:

" Vậy anh nhớ uống nước chanh cho tỉnh để chiều làm việc tiếp nhé. Tối về em sẽ gọi cho anh!"

Đủ dịu dàng để khiến đối phương mỉm cười hạnh phúc nhưng đó chỉ là dấu hiệu mở đầu của một cơn bão sắp đổ bộ với tên gọi Hà Vy.

Buổi tối, Hà Vy gọi cho Tùng đúng như lời đã hẹn. Giọng anh trầm ấm khi nhấc máy nói chuyện cùng cô:

" Em à. Em có mệt không?"

" Dạ, mệt. Anh đã tỉnh rượu chưa ạ?"

" Anh tỉnh rồi, tỉnh ngay khi nhắn tin cho em lúc trưa mà. Em này, sau này mình lấy nhau anh không cho em đi làm một mình đâu."


" Ồ. Vì sao ạ?"

" Anh muốn bảo đảm sự an toàn của vợ anh và mẹ của các con anh. Trời mùa hè hoặc mùa thu thì không sao nhưng thời tiết sang đông, nếu em chạy xe như vậy sẽ rất nguy hiểm. Anh không đồng ý. Nếu anh bận không đưa em đi làm được thì em phải đi taxi. Em hiểu ý anh chứ?"

Hà Vy im lặng, đôi mắt cô nhắm hờ chờ anh nói xong cô mới dịu dàng gọi anh:

" Anh này. Theo anh thế nào là một cuộc hôn nhân hạnh phúc?"

" Bản thân anh là một người rất mải chơi, em biết điều đấy đúng không? Trước đây anh cũng từng yêu chứ chưa phải không yêu và em cũng vậy. Nhưng tình yêu lúc nào cũng đẹp còn hôn nhân....chúng ta đều chưa biết. Anh chỉ có thể nói anh sẽ học để làm một người chồng tốt, trách nhiệm cũng như việc em phải hy sinh cái tôi của mình để cả hai chúng ta có thể hoà bình chung sống."

" Nhưng em chưa cảm thấy tự tin trong vấn đề hôn nhân, em không biết mình sẽ phải làm những gì? Hay trong cuộc sống còn những mốn quan hệ giữa em và mẹ chồng rồi lại giữa bổn phận của con dâu trưởng. Những điều đó em chưa từng nghĩ đến và em...không có tự tin."

" Anh đã bảo là chúng ta sẽ học mà. Còn chuyện mẹ chồng và nàng dâu sẽ không xảy ra vì chúng mình sẽ ở riêng. Đó là điều anh muốn và mẹ cũng đồng ý."

" Anh sẽ yêu em chứ?"

" Chắc chắn là vậy!"

" Vậy còn cô gái có tên là Thuỳ Chi thì sao? Anh biết không, hôm qua cô ấy đã gửi tin hỏi em: Em có tình cảm với anh phải không?

Nguyễn Tùng, anh nói xem em làm sao để có thể trả lời?"

" Sao em không nói em là vợ chưa cưới của anh? "


" Đừng lảng chuyện, em đang hỏi cô ấy là ai? Không phải ngẫu nhiên mà cô ấy hỏi em như vậy!"

" Đó là bạn gái cũ của anh, và mối quan hệ đó đã kết thúc rồi. Em hiểu chứ? Anh nghĩ là em là một cô gái thông minh và linh hoạt trong cách ứng xử. Lẽ ra trước những vấn đề như vậy, em chẳng cần phải bận tâm làm gì. Em hoàn toàn có thể thẳng thắn hỏi anh, nhưng vì sao mà chuyện từ tối qua mà mãi đến giờ em mới nói?

Chúng ta, ai cũng có cho mình một quá khứ và đã là quá khứ thì chúng chỉ còn là những kỷ niệm mà em. Cũng như, anh hiểu rõ có thể giờ đây trong lòng em vẫn đang ấp ôm tình cảm với một ai đó. Nhưng không quan trọng, quan trọng là em đồng ý làm vợ anh. Và chúng ta sẽ từ từ xây dựng tình yêu. Niềm tin mới là điều quan trọng nhất em ạ. Em tin anh chứ?"

" Để em nói cho anh biết nhé, em có thể tin bất kỳ ai nhưng em lại không thể tin anh được nữa."

" Chỉ vì một câu hỏi của người thứ ba mà em mất niềm tin với anh đến thế? Em trở nên thiếu suy nghĩ như vậy từ bao giờ thế? Nguyễn Hà Vy, đây là em sao?"

" Đúng. "

Gương mặt Tùng trở nên sầm lại, tiếng rằng Hà Vy đã không hề nhìn thấy. Nhưng qua giọng nói của anh, cô biết anh đang phẫn nộ. Cô có làm gì sai đâu chứ? Cô chỉ nói sự thật và sự thật ấy chẳng phải tốt cho tất cả đó thôi?

Gằng giọng, Tùng cất tiếng:

" Vậy Hà Vy, em nói xem Jacky mà em hay nói tới trong facebook là ai? Liệu em có dám thú nhận rằng em không giấu anh chuyện gì không? Nếu em đã không có niềm tin ở anh đến thế, thì chúng ta....kết thúc vậy. Liệu em có cần thời gian để nghĩ lại không?"

" Nguyễn Thanh Tùng. Anh đang say sao? Hay là anh vẫn đang trong cơn mơ chưa tỉnh? Chúng ta chưa từng bắt đầu anh ạ nên anh đừng nói tới kết thúc. Thật nực cười. Còn nữa, em chẳng có gì phải giấu ai cả. Ít nhất em không như anh. Em có thể sẵn sàng kêu tên người mà mình thích cho cả thiên hạ hay biết điều đó còn anh? Anh dám không? Hay bởi anh có quá nhiều người yêu nên chẳng biết gọi tên em nào cho phải?

Thay vì tốn thời gian với em, anh hãy quay về mà an ủi cô người yêu bé nhỏ của anh đi. Có khi anh còn được phong tặng danh hiệu" người tốt việc tốt " đấy ạ!"

Giọng anh khàn lại và điềm tĩnh hơn lúc nào hết:

" Em đang giận, để lúc khác mình nói chuyện sau. Anh mệt rồi. Ngủ ngon em nhé!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận