Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta


Chương 5: Chậc! Đúng là cái miệng khiến người ta vừa yêu vừa hận mà!

"Chín tộc?"

Lồng ngực phò mã phập phồng liên tục nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hắn bóp cằm công chúa.

"Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cho rằng nơi này là nơi nào? Ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhi của một phi tần bình thường trong cung, đây là thôn trang nằm ở ngoại thành, nếu như ngươi chết ở đây, chỉ cần ta nói ngươi ra ngoài sơ ý rơi xuống vách núi, cũng sẽ không có người biết.

Ngươi không phải do hoàng hậu sinh ra, bệ hạ cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư cho nàng."

"Khụ khụ khụ ——"

Công chúa Vạn Thọ đập vào tay hắn, liều mạng giãy giụa, nhưng tên phò mã nhẫn tâm này chỉ càng lúc càng siết chặt tay như muốn bóp gãy cằm nàng.

"Công chúa điện hạ."

Phò mã để lộ nụ cười lạnh như băng.

"Ngươi cướp vị trí của Chi Chi lâu như vậy, đã đến lúc phải trả lại rồi."

Rầm ——

Cánh cửa bị đá văng.

"Trả lại cho ai?"

Một bầu rượu chứa đầy phẫn nộ bay vào, đập vào trán phò mã.

"Ai u!"

Phò mã che đầu, đồ sứ va chạm mạnh mang đến choáng váng mãnh liệt, cảm giác đau đớn trên đầu truyền thẳng xuống một đường như thể có một con dao nhỏ bén nhọn đang chậm rãi cắt da cắt thịt.

Những mảnh vỡ gốm sứ cắt qua khuôn mặt mang đến cảm giác đau buốt như có hàng ngàn mũi kim đâm vào da.

Vết thương nhỏ rỉ máu vừa nóng vừa ngứa, phò mã đau đớn, nhất thời không biết nên tiếp tục che đầu hay che mặt.

Công chúa mềm nhũn ngồi trên mặt đất, hai cánh tay buông thõng bên người, lòng bàn tay vẫn còn ướt đẫm mồ hôi.

Nàng ngước khuôn mặt tái nhợt lên nhìn người đang bước tới, hô hấp trở nên dồn dập.

"Phụ hoàng..."

Phò mã nhìn kỹ hơn, nhận ra người vừa đến thật sự là nhạc phụ của mình – Đại đế Thiên Thống.

Theo sau còn có thừa tướng và lục bộ thượng thư, tất cả đều nhìn hắn với nụ cười nửa miệng.

Chân...!nhất thời không đứng vững nữa.

"Bệ, bệ, bệ, bệ hạ ——"

Hai hàm răng của phò mã va vào nhau lạch cạch, vẻ mặt không thể tin nổi.

Tại sao hoàng đế lại đột nhiên xuất hiện ở ngoại thành! Còn xuất hiện đúng ngay lúc hắn muốn đánh chết công chúa Vạn Thọ!

Nhưng quan trọng nhất là! Vì cái gì mà dẫn theo một đám trọng thần! Có ai đến thăm nữ nhi và phò mã với các đại thần không! Đây là cố ý đến bắt gian sao?


Hứa Yên Diểu nhìn công chúa Vạn Thọ từ trên xuống dưới.

[Đây là tên phò mã dám đánh chết công chúa à? Lục Dịch, con thứ của Tống quốc công Lưu Sân, đồng thời cũng là Lục quốc công khai quốc sao? Cái gì mà...!tam tuyệt thơ, thư, họa, đệ nhất tài tử của Đại Hạ?]

[Cái tên chó đội lốt người này làm sao có thể lọt vào mắt công chúa được hay vậy.

Công chúa đẻ non, hắn cố ý nạp tám phòng tiểu thiếp, sau đó còn lăn lộn với tiểu thiếp ngay trước giường bệnh của công chúa, thậm chí còn cầu chức quan cho đệ đệ của bạch nguyệt quang?]

Hứa Yên Diểu kể ra từng tội trạng của phò mã trong lòng, lửa giận của lão hoàng đế mỗi lúc một dâng trào, hơi thở càng lúc càng nặng nề, giống như có con dã thú đang rống giận trong 1ồng ngực lão.

Cuối cùng hóa thành sấm sét đánh đùng đoàng.

"Người đâu! Mau kéo tên súc sinh này xuống chém đầu.

Tiểu nhân trong phủ biết chuyện không báo, đáng tội chết.

Huynh trưởng và đệ đệ cùng chịu tội, nhưng xét công trạng của phụ thân, sung quân đến trấn thủ biên cương.

Tước bỏ danh hiệu Quốc công và Cáo mệnh (9) của phụ mẫu, tất cả đều biếm thành thường dân!"

(9) Cáo mệnh - tước hiệu được hoàng đế phong tặng cho thê tử và người nhà của quan viên từ nhất phẩm đến lục phẩm

Chừng này thật sự quá đủ để giữ mặt mũi của Tổng quốc công, nếu không, chín tộc nhất định không thể tránh khỏi một trận loại trừ.

Lưu Dịch không nghĩ như vậy.

Người được xưng là đệ nhất tài tử hít một hơi thật sâu, trên người vẫn toát lên khí chất thanh cao tao nhã, nói với giọng điệu không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.

"Bệ hạ, thần dạy dỗ thê tử trong nhà thì phạm tội gì đến mức bệ hạ phải trừng phạt nặng như thế?"

Miệng thì nói vậy nhưng trái tim trong 1ồng ngực đập liên hồi, mỗ hôi lăn dài trên trán, mùi lo lắng và hoảng sợ toát ra từ dưới nách và các vị trí khác trên cơ thể, tất cả đều đã thể hiện rõ sự căng thẳng và cảm xúc dị thường của Lưu Dịch.

Lão hoàng để im lặng một lúc, sau đó nói với giọng điệu cổ quái.

"Dạy dỗ thê tử? Ngươi nói ngươi dạy dỗ thê tử sao?"

Lưu Dịch nhìn công chúa Vạn Thọ, đối diện nàng là khuôn mặt sạch sẽ không chút tỳ vết, khóe miệng hắn khẽ cong lên.

"Công chúa có thể làm chứng."

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía công chúa Vạn Thọ.

Công chúa im lặng, một lúc sau mới mở miệng.

"Phụ hoàng..."

Lúc nói chuyện động đến vết xanh tím trên cằm nên hơi ngập ngừng, nhưng những gì từ miệng nàng thốt ra lại không phải là cáo trạng.

"Cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Dịch lang...!Dịch lang chỉ là nhất thời nghĩ không thông, chàng không muốn làm tổn thương nhi thần."

Lão hoàng đế, "..."

Lão hoàng đế, "Hả?"

Lưu Dịch cười nhạt, đây là sự tự tin lớn nhất của hắn.


—— Tình yêu của công chúa, hắn biết rõ, hơn nữa còn vì thế mà cảm thấy buồn nôn.

Công chúa Vạn Thọ tự biết mình không có lòng tự trọng, nhưng...!nàng thật sự không nỡ làm tổn thương Dịch lang...

Vì thế nàng sợ hãi nhìn lão hoàng đế.

"Phụ hoàng! Nhi thần cầu xin người!"

"Chờ một chút, chờ một chút ——"

Lão hoàng đế giơ tay xoa bóp giữa trán, gần như phun toàn bộ lời nói nghẹn trong cổ họng ra ngoài.

"Hắn và tiểu thiếp giao...!phối ngay trước giường bệnh của con, sao con có thể cầu tình cho hắn?!"

Giao...!phối, từ này không khỏi quá mức thô lỗ, phò mã khó chịu siết chặt nắm tay.

Sắc mặt công chúa Vạn Thọ càng lúc càng trắng bệch, nàng khó khăn mở miệng.

"Phụ hoàng, người...!người làm sao mà biết được..."

Không lẽ Cẩm Y Viện đang ở bên cạnh nàng mà nàng không phát hiện sao?

Lão hoàng đế nở nụ cười vô cùng thâm sâu khó đoán, như thể lão đã biết hết mọi thứ.

Công chúa chỉ là tước vị, không phải chức quan.

Phò mã đô úy tuy là chức quan nhưng không có quan ấn, hai người bọn họ đều không thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Diểu —— phụ thân của phò mã, Tổng quốc công, có thể nghe thấy nhưng lão đã không nói chuyện này với con mình.

Chủ yếu là vì Tống quốc công cũng không biết Lưu Dịch thường ngày ở nhà chơi trò đánh công chúa.

Tóm lại, bất cứ ai có quan ấn thì đều có thể nghe được tâm lý sống động của người nào đó ——

[Không phải công chúa bị pua (10) đó chứ?]

(10) pua – chỉ một người bị kiểm soát và bị thao túng tâm lý đến mức dần dần sụp đổ, không còn tin vào bản thân, luôn cảm thấy bản thân là người có lỗi.

[Cũng không trách được, liên tục bị mắng mỏ thậm tệ, đoán chừng còn thường xuyên bị tên phò mã rác rưởi kia chỉ trích mình cướp đoạt vị trí của một nữ nhân nào đó nên mới xấu hổ không dám nói cho người khác biết, chỉ có thể âm thầm chịu đựng ở hậu trạch.

Nhưng sao không tự nhủ với lòng mình, yêu trúng một tên tra nam như vậy, làm sao có thể sống tốt được.]

[Tra nam ngu xuẩn, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi, không biết gánh vác, không có tinh thần trách nhiệm.

Đã dùng bổng lộc của phò mã, hưởng thụ địa vị hoàng thân quốc thích, thế mà lại không đối xử tốt với công chúa, coi thường và ức hiếp người ta, thật sự quá cặn bã.]

[Đáng tiếc, có lẽ công chúa thật sự cho rằng bản thân yêu tên tra nam kia đến mức không thể bỏ được, đến nỗi không phát hiện chính mình bị pua.]

[Bíp ——]

[Bíp ——]

[Bíp ——]

Lão hoàng đế trầm ngâm liếc nhìn Hứa Yên Diểu.


Pi...!Pu gì?

Nghĩa là gì?

Lão hoàng đế vẫn giữ bộ mặt lạnh mà nhìn khuê nữ cầu tình cho phò mã, lão suy nghĩ một lúc, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý tưởng.

"Vạn Thọ."

Công chúa Vạn Thọ nghe phụ hoàng gọi, nàng ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt vẫn còn lập lòe ánh nước.

Lão hoàng đế đứng thẳng, rũ mắt nhìn nàng, như ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng, gợn sóng lăn tăn tản ra hết vòng này đến vòng khác.

"Trẫm ban cho con chức Hộ Bộ Tư Vụ, sau này đến Hộ Bộ nhậm chức đi."

"Cái gì?"

Đây là công chúa Vạn Thọ ngơ ngác.

"Cái gì?"

Đây là Hộ Bộ Thượng Thư hoang mang.

Đậu thừa tướng, "Nhưng mà..."

Lão hoàng đế liếc mắt nhìn qua, Đậu thừa tướng nghẹn một bụng nhưng không dám nói, chỉ có thể cau mày nhìn công chúa Vạn Thọ, hy vọng đối phương biết điều một chút, chủ động từ chối.

Công chúa Vạn Thọ ban đầu không hiểu tại sao phụ hoàng lại sắp xếp như vậy, nhưng thoáng nhìn thấy sự khó chịu trên mặt phò mã, nàng lập tức thông suốt.

Phò mã ở Đại Hạ chỉ là tước hiệu vô thực, cho dù ngươi tài giỏi đến đâu, một khi trở thành phò mã, ngươi sẽ không được làm quan, càng không được giao du với triều thần, nếu không sẽ bị buộc tội kết bè kết cánh.

Lưu Dịch vẫn luôn bất mãn về chuyện này nên mới có thái độ không tốt với nàng, tất nhiên cũng có những lý do khiến hắn không thể không rời xa chốn quan trường.

Nếu không phải bản thân nàng cưỡng cầu hắn trở thành phò mã, hắn vốn nên tỏa sáng rực rỡ trên thế gian này, một đường làm quan như diều gặp gió, từ một người mới trong triều đến trợ thủ đắc lực cho phụ hoàng.

Đều là lỗi của nàng...

Là nàng nợ hắn...

Nhưng hiện tại hắn lại hận phụ hoàng, phụ hoàng cố ý lấy chuyện này ra giễu cợt hắn...

Sau một khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, công chúa Vạn Thọ thấp giọng nói.

"Nhi thần lãnh chỉ."

Cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ và oán hận của phò mã ở sau lưng, nàng không dám quay đầu lại.

Phò mã...

Trong lòng công chúa Vạn Thọ nhẹ nhàng nói: Chàng cứ hận ta đi, chỉ cần khiến phụ hoàng vui vẻ, phụ hoàng mới tha cho chàng.

Lão hoàng đế cười to, xoa đầu công chúa.

"Đứa trẻ ngoan."

Công chúa Vạn Thọ miễn cưỡng nở nụ cười.

Lão hoàng đế lần nữa xoa đầu nàng, nói với ngữ khí ân cần nhẹ nhàng.

"Không phải chỉ là nam nhân thôi sao, sau này trẫm tìm cho con người khác tốt hơn nhiều..."

"Không! Phụ hoàng! Không không!"

Công chúa Vạn Thọ trực tiếp cắt ngang lời lão hoàng đế, khóc lóc lắc đầu.


"Phụ hoàng! Cầu xin người! Nhi thần cầu xin người, Dịch lang vô tội! Là do...!là do nhi thần ép buộc chàng, đều là do nhi thần ép buộc chàng cưới nhi thần! Nếu không phải do nhi thần, chàng đã có thể cùng người trong lòng ở bên nhau, là do nhi thần cưỡng cầu..."

[Aiz, quả nhiên là bị pua.]

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Công chúa Vạn Thọ không giấu nổi biến hóa vi diệu trên mặt mình.

Giọng nói kia mềm mại như tơ lụa, như làn gió mơn man, nhẹ nhàng lướt qua không trung.

Mỗi một âm tiết đều rõ ràng và tinh khiết, khiến lòng người say mê, không có cách nào quên được.

Giọng nói dễ nghe như vậy, người kia.

Công chúa Vạn Thọ là một người nhan khống (11), nếu không nàng đã không liếc mắt một cái mà nhìn trúng phò mã, không phải là hắn thì không gả cho ai.

(11) nhan khống – coi trọng nhan sắc, để ý đến ngoại hình trước tiên.

Vì vậy, theo phản xạ, nàng ngẩng đầu tìm chủ nhân của giọng nói, lập tức bị một người trẻ tuổi đứng sau một dàn đại thúc mỹ nam khóa chặt ánh mắt.

Lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, cho dù đã có người trong lòng, trái tim công chúa Vạn Thọ cũng không khỏi đập hụt một nhịp, sau đó không tự chủ được dời mắt sang nơi khác, làm sao nàng dám nhìn nhan sắc diễm lệ đó chứ.

Ngay khoảnh khắc này, nàng hoàn toàn quên mất cái gì gọi là người trong lòng, cái gì gọi là cầu tình, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Hóa ra...!nam nhân cũng có thể đẹp như vậy sao? Phò mã đứng trước mặt hắn cũng khá mờ nhạt.

Sau đó, công chúa Vạn Thọ đột nhiên ý thức được một chuyện.

Người này...!hình như nói chuyện không mở miệng?

Công chúa Vạn Thọ nhìn kỹ hơn, đôi môi được điêu khắc đẹp đẽ kia quả thật chưa từng mấp máy dưới ánh mặt trời, nhưng giọng nói vẫn truyền vào tai nàng.

[Trước khi thành thân, cảm thấy ông chúa quá bá đạo quá lợi hại nên không có cách nào từ chối.

Thế sao sau khi thành thân lại không còn sợ công chúa nữa? Đủ kiểu bắt nạt, đủ kiểu ngược đãi, sao lúc này lại không lo nữ nhân độc ác này sẽ tìm lão hoàng đế chống lưng?]

Là...!tiếng bụng (12) sao?

(12) tiếng bụng – một khả năng truyền đạt đến người khác mà không cử động môi.

Hắn đang nói vớ vẫn gì vậy!

Công chúa Vạn Thọ trố mắt nhìn, định phản bác vì phò mã nhưng lại bị phụ hoàng giữ lại.

Nàng quay đầu nhìn, phụ hoàng hạ thấp thanh âm, chậm rãi nói.

"Nghe đi."

Nghe cho kỹ từng câu từng chữ của cái miệng khiến người ta vừa yêu vừa hận này!

Trong lòng lão hoàng đế vô cùng thống khoái.

Thời điểm Hứa Yên Diễu công kích lão, lão hận đến mức không thể kéo người xuống chém, nhưng thời điểm Hứa Yên Diễu công kích người khác, lão vô cùng vui sướng.

[Nói cái gì mà bị ép buộc và bất đắc dĩ, chẳng qua là lừa người không có kinh nghiệm sống mà thôi.

Nếu thật sự cảm thấy bản thân bị bức bách, sợ bị quyền lực hoàng thất chà đạp, tại sao sau khi thành hôn không lo kẹp chặt cái đuôi làm người tốt đi mà còn cưới tiểu thiếp? Muốn cưới muốn xin gì thì cũng phải nhẫn nhịn đến khi lão hoàng đế chết đã chứ?]

Lão hoàng đế, "..."

Công chúa Vạn Thọ, "..."

Công chúa Vạn Thọ nghiêm túc nhìn lão hoàng đế, cố gắng truyền đạt bằng ánh mắt: Phụ hoàng, đây là điều mà người muốn nhi thần nghe sao?

Nghe người này trù phụ hoàng chết như thế nào?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận