Cá Mặn Mềm Mại Và Chó Hoang


Dưới sự tổ chức của chính quyền địa phương, từng chiếc xe cứu hỏa lao về các con phố, tiếng còi inh ỏi vang vọng.

Lực lượng vũ trang đã chuẩn bị sẵn sàng, giữ người dân không được tụ tập xem.

Những người lính cứu hỏa trang bị đầy đủ dũng cảm lao vào đám cháy, ra hiệu chạy về phía tầng không bị lửa, và sau đó trong làn khói đặc, họ nhìn thấy một hình dáng con người chắp tay, yên lặng quỳ giữa phòng khách sụp đổ.

“Bạn có nghe thấy tiếng tôi nói không?” Người lính cứu hỏa chạy lại gần, da thịt lộ ra của người kia đã bị khói đen làm đen và rỉ dịch, không có phản ứng gì với câu hỏi của anh ta.

“Bạn có thể bước đi không?”
Vẫn không có câu trả lời, có vẻ như người đó đang trong trạng thái mê man.

Không thể lãng phí thời gian, người lính cứu hỏa quay lại và cúi xuống, chuẩn bị để người kia lên lưng: “Lên đây, tôi sẽ đưa bạn ra ngoài.


“Nhanh lên!”
Sau vài tiếng thúc giục, người kia mới từ từ, chầm chậm đặt cơ thể lên.


Rất nặng.

Nặng hơn mong đợi.

Và người này không ôm lấy cổ, chỉ dùng hai tay siết chặt vai anh ta, móng tay như muốn đào vào thịt.

Người lính cứu hỏa chỉ nghĩ rằng người kia quá hoảng sợ mới như vậy, anh ta cắn răng không nói gì, chỉ lo lấy hết sức chạy xuống.

"Số 026 sắp quay trở lại, hãy chuẩn bị băng ca y tế.

"
"Anh ta có người trên lưng, có lẽ vẫn còn sống, cảm ơn trời đất.

"
Nghe thấy tiếng vỗ tay chúc mừng từ xa, người mới chỉ làm việc chưa đầy nửa tháng này cảm thấy rất được khích lệ, lập tức nhảy bổ ra khỏi cửa chính.

Nhưng không hiểu sao, những người thực sự đến đón anh ta không phải là nhân viên y tế như đã tưởng tượng, mà là hàng súng lạnh lùng.


"Giơ hai tay lên!"
Những người đứng sau súng đồng thanh hô.

Người lính cứu hỏa không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Các người đang làm gì vậy? Tôi có một người bị thương trên lưng, anh ta cần được cứu chữa!"
Đội trưởng đội vũ trang không hề lay chuyển: "Tôi lặp lại một lần nữa, số 026, hãy ngay lập tức giơ hai tay lên, từ từ để vật thể không rõ xuống!"
Cái quái gì thế! Mấy cái người trông gà hoá cuốc này!
"Vật thể không rõ gì cơ? Đây là—" người!
Là người tôi đã mạo hiểm tính mạng để cứu ra từ đám cháy! Chỉ là làn da bị bỏng trông có vẻ ghê rợn một chút thôi mà!
Người lính cứu hỏa đầy phẫn nộ, quay đầu để nhìn xem tình trạng của người bị thương, nhưng không ngờ lại đối diện với một cái miệng rộng đầy răng nhọn.

Mũi anh ta bị những chiếc răng nhọn cắn xé, không kịp kêu cứu, động mạch cổ cũng bị cắn đứt.

Sự tấn công mãnh liệt, cảm giác đau đớn cùng với máu tươi phun trào như một cột nước.

Hình ảnh cuối cùng trong đời của người lính cứu hỏa trẻ tuổi này là thứ vật thể màu xám đen trên lưng đang cúi đầu liếm láp và nhai nghiến… thịt và xương của anh ta, các chi bị xé toạc một cách phi lý, bề mặt da thịt thấm đẫm từng lớp chất dịch hôi thối dính nhầy.

“Quái vật…” Anh ta ngửa cổ, cố gắng dùng hết sức để để lại lời nhắn cuối cùng cho thế giới này: “Bắn đi! Mau bắn đi!”
Đoàng - Đoàng - Đoàng - Đoàng - Đoàng -
Mưa đạn ập đến, chỉ để lại những vết xước biểu tượng trên bề mặt quái vật.

“Nhóm một lùi lại năm mét, tiếp tục bắn; nhóm hai nhanh chóng sơ tán dân chúng gần đó, nhóm ba tản ra liên lạc với các nhóm hành động khác, mau!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận