Biển thủ

Hạ Nhất Dung thuận theo Hạ Nghị Lâm mà chào to một tiếng: “Cháu chào bà ngoại ạ.”
 
Bà cụ cũng chỉ gật đầu mà không có biểu cảm gì thêm, vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình rồi nói: “Tiểu Trinh à, cháu cũng qua đây ngồi đi.”
 
Nhiếp Trinh bước tới, không thèm để ý đến ánh mắt của người xung quanh mà nắm lấy tay của Hạ Nhất Dung và kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Em họ của Hạ Nghị Lâm mở to mắt kinh ngạc nhưng rồi lại nghĩ chắc là do bản thân suy nghĩ nhiều mà thôi, bèn nhanh chóng giấu đi biểu cảm kỳ lạ của mình.
 
Cô ta nắm lấy cổ tay của mẹ, ưỡn ẹo xoay hông qua lại. Hạ Nhất Dung liếc nhìn một cái, chà, quả là một đôi chân gợi cảm đấy nhỉ.
 
Trân Kỳ đứng ở phía bên phải của Hạ Nhất Dung, có vẻ như cô ta đang không biết mình nên ngồi vào chỗ nào.
 
Hạ Nghị Lâm đang ngồi chỗ bên cạnh bà cụ bèn nhanh chóng đứng dậy: “Dì với Trân Kỳ ngồi bên này đi ạ.”
 
“Bà ngoại, chỗ bọn cháu không có trà, bà có muốn uống nước khoáng không ạ?”
 
Bà cụ gật đầu: “Lấy cho Trân Kỳ một lon Coca nữa, con bé này thích uống cái đó.”
 
Bà cụ quay đầu hỏi Nhiếp Trinh: “Ông nội cháu vẫn khỏe chứ?”
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiếp Trinh cười đáp: “Ông cháu vẫn còn chút bệnh cũ, không khỏe mạnh được như bà đâu ạ.”
 
Bà cụ gật đầu, nắm lấy tay Nhiếp Trinh vỗ vỗ: “Ông nội của cháu ấy à, ngày xưa bà được gả vào nhà họ Hàn là nhờ ông cháu mai mối đấy.”
 
“Sau đó ông ấy lại làm mai cho nhà họ Hạ với nhà họ Hàn kết thông gia với nhau.” Bà cụ cười nhạt một tiếng, vừa xúc động vừa buồn bã: “Lão già ấy chỉ thích làm mấy chuyện này thôi.”
 
Nhiếp Trinh cũng không tiện tiếp lời, dẫu sao thì dì Hàn cũng đã mất từ lâu, cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh ai mà không đau đớn cho được cơ chứ.
 
Dì Hàn kia thì lại bắt đầu tỏ vẻ quan tâm, nhìn sang Nhiếp Trinh ngồi phía bên kia bà cụ rồi hỏi: “Vậy ông nội đã mai mối Tiểu Trinh với ai chưa?”
 
Nhiếp Trinh còn chưa kịp nói gì, bà ta đã vỗ tay cười nói: “Dì cứ lo cho con bé Trân Kỳ này đây, hôm nay gặp lại cháu mới nhớ ra, hai nhà chúng ta thân càng thêm thân thì tốt nhỉ!”
 
Trân Kỳ cười, vỗ nhẹ vào cánh tay của mẹ cô ta: “Mẹ lại nói linh tinh gì thế ạ!”
 
Thế nhưng không hề nghe ra được chút trách móc hay ngại ngùng nào từ lời nói của cô ta.
 
Hạ Nghị Lâm khệ nệ ôm trong tay mấy chai nước, bèn dùng chân đóng cửa tủ lạnh lại.
 
Hạ Nhất Dung thấy vậy bèn đứng dậy giúp anh ta, vừa mới đứng lên thì bị bà cụ giữ lại.
 
“Con bé này…” Cô quay người lại, thấy bà cụ đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, cô bèn cúi người nghiêng đầu lắng nghe bà ta nói: “Cháu ngồi xuống đi.”
 
Hạ Nhất Dung đành phải ngồi xuống ghế.
 
“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
 
“Cháu hai mươi hai tuổi ạ.”
 
“Chắc là chưa qua sinh nhật đâu nhỉ?”
 
“Vâng ạ, sinh nhật của cháu vào tháng chín.”
 
Đúng lúc ấy Hạ Nghị Lâm mang đồ uống tới, đặt một lon Coca trước mặt Trân Kỳ và một chai trà Ô Long trước mặt Hạ Nhất Dung, còn lại đều là nước khoáng.
 
Bà cụ liếc nhìn chai trà Ô Long rồi nói: “Ồ, vậy là cháu ra đời lúc mẹ của Nghị Lâm qua đời được ba năm.”

 
Dì của Hạ Nghị Lâm cũng nói xen vào: “Ôi chao, thế bao lâu sau khi sinh cháu thì mẹ cháu mất?”
 
Nhiếp Trinh nắm chặt lấy tay Hạ Nhất Dung, và không chỉ Hạ Nghị Lâm, đến cả bà cụ cũng cảm thấy khó chịu. Người dì này ngồi cạnh Trân Kỳ trông cứ như hai chị em, phải đến khi bà cụ quay lại lườm, bà ta mới bĩu môi và ngồi thẳng dậy.
 
Hạ Nhất Dung không tức giận, chỉ là cảm thấy người này quả thực có chút kỳ lạ.
 
“Chắc là ba bốn tháng gì đó sau khi cháu ra đời.”
 
Bà cụ gật đầu rồi hỏi: “Nhà cậu của cháu có phải nhà họ Từ ở Nam Kinh không?”
 
Hạ Nhất Dung bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, tại sao đến lúc Hạ Nghị Lâm đi lấy đồ uống về rồi mà bọn họ vẫn còn bắt chuyện với cô?
 
“Vâng ạ.”
 
Bà cụ ‘ồ’ một tiếng kéo dài rồi nói thêm: “Nhà ở phía Nam thì cũng ổn đấy chứ.”
 
Hạ Nhất Dung không trả lời, cô không muốn nói về chuyện này với bọn họ thêm nữa.
 
“Cha cháu mua cho cháu một căn nhà à?”
 
Đến đây thì Hạ Nhất Dung cũng đã hiểu, hóa ra mục đích chuyến đi lần này của họ thực sự là nhắm vào cô.
 
“Bà ngoại!” Hạ Nghị Lâm cũng lên tiếng, anh ta muốn chấm dứt cuộc trò chuyện không khác gì một màn thẩm vấn này.
 
Thế nhưng bà cụ chỉ thờ ơ nhìn anh ta một cái rồi lại quay sang Hạ Nhất Dung: “Con gái tôi năm ấy gả cho cha của cháu đã mang theo rất nhiều của hồi môn, nhà họ Hạ vốn dĩ cũng chỉ là một nhà lính muốn an phận thủ thường, nói thẳng ra thì lúc lập nghiệp vẫn phải dựa vào việc kết hôn với con gái nhà họ Hàn, sau đó mới bắt đầu từ từ khởi sắc.”

 
Bà ta có mái tóc hoa râm nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, không hề nghe ra được sự già nua trong lời nói.
 
“Nhà họ Từ của cháu cũng được coi như là có của ăn của để, chắc là cũng để lại cho cháu một phần nhỉ?”
 
Hạ Nhất Dung còn đang định trả lời thì bị Nhiếp Trinh kéo tay đứng dậy.
 
Anh gật đầu với bà cụ: “Bà ngoại, chúng cháu còn có việc bận, cháu đưa cô ấy đi trước đây ạ.”
 
Bàn tay còn đang đan vào nhau bất chợt bị lôi dậy, Hạ Nhất Dung suýt chút nữa thì ngã vào cánh tay của anh.
 
Với tình hình như vậy thì hiển nhiên có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
 
Bà cụ mỉm cười như thể chẳng hề mảy may để tâm đến chuyện đó, bà ta ngẩng đầu nhìn Nhiếp Trinh: “Tiểu Trinh à, cháu đừng vội mà nên suy nghĩ cho thật kỹ đi. Ngày bé chơi đồ hàng với Trân Kỳ, hai đứa vẫn hay đóng vai hoàng tử với công chúa còn gì? Cháu cũng biết là chuyện của mấy đứa trẻ con đâu thể làm ngơ được.”
 
Nhiếp Trinh gật đầu rồi kéo Hạ Nhất Dung rời đi.
 
Đến lúc này bà cụ vẫn tiếp tục nói mà không chút niệm tình: “Cháu gái à, tôi mặc kệ cha cháu thương xót cháu như thế nào, nhưng những thứ mà nhà họ Hàn mang tới đều thuộc về ba anh trai của cháu, trong lòng cháu phải phân biệt được rõ thứ gì nên có, thứ gì không nên có, thứ gì cháu xứng đáng và thứ gì cháu không xứng đáng có được.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận