Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện


Vì cái máy rung không ngừng, màn hình hiện lên những lời chửi dành riêng cho Lạc Minh Tịch, cô liền khóa luôn máy yên tâm chơi game.
Sáng đến trường, mấy người Chu Đại Từ đã sáp lại gần xin tài khoản để kết bạn.
Tới lúc nhìn thấy cái tên "Lạc đại nhân chỉ có tiền", cả mấy người đều ngớ ra.
Con người một đêm mắng Lạc tiểu thư liền bị gạch đá tứ tung thế nhưng lại chính là bản thân Lạc tiểu thư!? Tự mắng mình trên mạng, như vậy cũng được ư?
Mấy phút sau thông tin lan truyền khắp cả lớp, mồm năm miệng mười hỏi.
"Lạc đại nhân chỉ có tiền thật sự là Lạc Minh Tịch!?"
"Tự mắng mình rồi nhận gạch đá từ người ngoài!?"
"Sao tôi cảm thấy những người trên diễn đàn đó sắp đi đời rồi."
"Thì chẳng thế à.

May mà tôi chỉ đọc chứ không có gõ gì."
Lớp 7 năm hai này là lớp có những học sinh biết cô đã đổi tính, bên ngoài còn không biết cô đã đi học trở lại.

Lạc Minh Tịch thì lại không muốn thân phận trên mạng bị lộ ra, lấy ví đưa mỗi người một tờ tiền coi như giữ bí mật không nói ra ngoài.

Cả lớp người nào người nấy cũng cầm tờ tiền cười hì hì ngố ơi là ngố, vỗ ngực đảm bảo sẽ không nói cho bên ngoài biết.
Tiết học đầu tiên bắt đầu, Lạc Minh Tịch đắm chìm trong bài giảng và dòng suy nghĩ miên man.
Nửa tháng, sự kiện cô Diêu thôi việc sẽ tới.

Đối với nữ chính thì chính là bước đầu tiên cuộc sống thay đổi theo chiều tích cực hơn một chút.
Nhưng nửa tháng đó thì lâu quá, nghĩ tới hình ảnh của thiếu nữ nhỏ gầy nhút nhát chịu nhục, cô không kìm được cảm xúc muốn lập tức chạy ra dùng thân mình thay thế.
Đã thế, Lạc Minh Tịch quyết định làm người bí ẩn nhúng tay vào.
Để làm được điều đó thì cần bệ đỡ của bước thứ hai.
Nghỉ trưa, khước từ lời mời của bốn người bạn, Lạc Minh Tịch một mình đi ra phía khoảng sân sau trường.
Đó là một khoảng sân bên ngoài rậm rạp những bụi cây bao phủ, là một nơi lý tưởng để ẩn náu.

Cũng là một nơi phạm tội điển hình của đám học sinh hư.

Đánh người, hút thuốc, dùng chất cấm, cái chỗ này mấy thứ đó đều đã từng chứng kiến các học sinh thử qua.
Nơi đây là một bóng ma tâm lý của nữ chính, mỗi lần bị đám nữ sinh dẫn ra đây, cô ấy liền biết bản thân sắp đón nhận cái gì mà sợ hãi co rúm người lại.
Trời đang vào đông, phía trên đều là những tầng mây, không một gợn nắng.

Gió lạnh hiu hiu thổi tạo ra không gian âm u cực kỳ.

Cành cây rụng hết lá, lá già màu vàng nâu nằm đầy trên đất, bước đi trên đường tạo ra âm thanh rộp rộp, thi thoảng dẫm phải vài cành cây khô.
Xung quang một mảng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Lạc Minh Tịch.
Tới trước một nơi bị bụi rậm che phủ, Lạc Minh Tịch dùng tai nghe ngóng, tìm chỗ nấp gần đó để nhìn.
Cô nghe thấy tiếng thét vì đau, tiếng nức nở vì sợ, và cả tiếng cầu xin tha đau xé ruột xé gan.

Lạc Minh Tịch chỉ hận nếu không phải vì cô đã bắt nạt nữ chính từ đầu, cô đã lập tức chạy ra cầm tiền ném vào mặt những kẻ bắt nạt kia.
phía giữa sân tụ tập một nhóm nữ sinh mặc đồng phục của T trung có tự thiết kế lại, đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, có vài người còn ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa chỉ để cho ngầu.

Người trong đám đó cô có thể nhận diện được, đều là "đàn em" dùng tiền để mời của nguyên thân.

Đúng là một lũ lật mặt còn nhanh hơn gió thổi lật sách, Bạch Ngân Hạnh chắc hẳn trả một số tiền rất cao để chúng mày đi làm cho nó chứ gì.
Nổi bật trong đám đó là ba nữ sinh ăn mặc chuẩn mực.

Trong đó có một người bị ép phải quỳ xuống, quần áo dính đầy bụi bẩn, mái tóc đen dài vốn dĩ rất đẹp bị vò bị giật tới mức rối tung, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp có vài vết bầm đen đỏ tím đều có, hốc mắt ướt át, như này chắc chắn là nữ chính rồi.
Lạc Minh Tịch nổi lên lòng thương xót.

Tác giả của thế giới này cũng quá ác độc rồi đi, ngược nữ chính tới mức như này thì quỷ thần không tha.
Nữ chính bị đối đãi như thế này mà không bị hắc hóa thì cũng bội phục quá rồi.


Cô ấy không còn là tiên nữa mà là ở đẳng cấp thần thánh rồi.

Lạc Minh Tịch đau lòng cảm thán.
Hai nữ sinh còn lại, một người trang điểm khá đậm, trên tay đeo một chiếc vòng có đính một viên ngọc, vừa nhìn cái vòng tay đó liền biết đấy là nữ phụ A Bạch Ngân Hạnh.

Bên cạnh là một "nữ sinh đeo kính trông thì ngoan hiền tri thức, nhưng đằng sau thì không ai chắc chắn cô ta như nào", đây là những dòng miêu tả cảnh nữ phụ B lật mặt - cô bạn thân đâm lén sau lưng Liễu Nhu Nhu của nữ chính.
Liễu Nhu Nhu đứng ở một bên góc cách nữ chính một khoảng để cô ấy không thể đưa tay ra xin cầu cứu.

Những nữ sinh côn đồ đều giữ chặt lấy nữ chính, để cô ngẩng đầu đối mặt với Bạch Ngân Hạnh.
Bạch Ngân Hạnh lấy chiếc điện thoại ra chụp chụp gương mặt lúc này của nữ chính, còn không buồn tắt đèn flash.

Nhìn những bức ảnh thành quả, cô ta cười phá lên, còn chìa cho những người khác xem.
Những nữ sinh ở đó đều vừa nhìn liền cười thành tiếng, Liễu Nhu Nhu cũng nhìn nữ chính cười mỉa.
Nữ chính Bạch Tuyết Mai không phản kháng được, chỉ thẫn thờ ở giữa đám người đang cười nhạo cô, bất lực cúi mặt khóc thầm.

Lạc Minh Tịch hơi cay cay khóe mắt, chúng nó là người hay là quỷ cái vậy.
Quỷ cái còn không bằng chúng nó ấy chứ.
Cười hả hê thỏa mãn rồi, Bạch Ngân Hạnh nâng cằm Bạch Tuyết Mai lên, dùng điện thoại vỗ vỗ mặt cô và nói: "Để tao xem, sau ngày hôm nay thì còn ai bênh mày nữa."
Ê, lời này tức là cô ta biết có người giấu mặt bênh vực khen Bạch Tuyết Mai nên muốn cho cô thấy bộ mặt xấu của Bạch Tuyết Mai thật chất là như thế nào đấy hả?
Ừ, chỗ đó là diễn đàn trường mà.
Trong một giây này, Lạc Minh Tịch bỗng dưng cảm thấy tội lỗi quá, giờ sám hối có còn kịp không đây.
Những nữ sinh đó rời đi, chỉ để lại một mình nữ chính quỳ ngồi ở đó.

Lát nữa nam chính sẽ tới đưa cô ấy đi, để tránh hiểu lầm thì Lạc Minh Tịch nhất định phải chạy trước cản đường đám nữ sinh đó.

Cô không nhớ tới việc, mỗi khi đám nữ sinh đó đi thì nữ chính cũng có đi theo đằng sau nhưng cách một khoảng cách xa.
Lạc Minh Tịch chạy trước, đứng chờ ở một chỗ cách dãy nhà học chính của trường một đoạn.

Thoáng thấy dáng của khoảng mười nữ sinh đang tới, cô nghiêm túc khoanh tay trước ngực đứng thẳng lưng lại.
Cô có thể coi như nổi tiếng trong trường, nam sinh nữ sinh đều biết đến cô, cũng không lạ lẫm gì việc đám nữ sinh đó đều ngạc nhiên gọi "chị Minh Tịch" khi thấy cô đang đứng chờ họ.
Dù là bằng tuổi nhưng xét về giai cấp, Lạc Minh Tịch cao hơn tất cả các nữ sinh trong trường, đến cả học sinh cuối cấp còn kiêng sợ phải gọi thêm một chữ "chị" vào.

Tuy vậy, vẫn có vài trường hợp thì bên ngoài gọi như thế nhưng bên trong lại chuyển thành mấy từ như "con", "ả", "đ*" hay những từ tương tự vậy.

Mà Bạch Ngân Hạnh lại là cái kiểu người ở cái trường hợp "tuy vậy" đấy.
Lạc Minh Tịch nhàn nhạt đáp lại, ừ một tiếng, giở giọng châm chọc: "Chúng mày giờ trưa ra đó chơi vui không?"
Cả đám đối phương đều không để ý đến giọng điệu của cô, biết là cô đang hỏi về việc khi dễ Bạch Tuyết Mai như thế nào, bọn họ đều gật đầu.
Lạc Minh Tịch nhếch miệng cười, Bạch Ngân Hạnh tưởng cô thấy vui trong lòng nên nói thêm: "Em còn chụp vài tấm ảnh của nó đẹp lắm, để em cho cái đứa bảo vệ nó xem."
Lạc Minh Tịch ánh mắt sắc bén lướt trên người cô ta, Bạch Ngân Hạnh cảm thấy lạnh gáy, sợ hãi lùi về sau vài bước nhỏ.

Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ với chị Minh Tịch?
"Dạ...!dạ...!dạ...!để để lần sau em đi làm tốt hơn." Bạch Ngân Hạnh sợ hãi, ngắc ngứ nói.
"Mày đi làm cái gì?"
"Làm...!làm Bạch Tuyết Mai không ngóc đầu nổi...!ạ" Bạch Ngân Hạnh ở trường không sợ trời không sợ đất, chỉ kiêng mỗi ba người Hoàng Hạo Thiên, Tề Hàn Vũ và đặc biệt là Lạc Minh Tịch.
Thấy Bạch Ngân Hạnh run sợ như thế, lại để ý thấy vẻ mặt đen như than của Lạc Minh Tịch nên đều cúi mặt co người lại không dám nhìn thẳng.

Bọn họ không dám đắc tội với thiên kim Lạc gia đâu.
Lạc Minh Tịch cắn cắn môi, cô cáu lắm rồi đấy.

Nữ chính là cô gái tốt đẹp đến thế, thế mà lại bị đối xử như này.

Tác giả bất công thì thôi, cái đám này còn làm hệt như thế.

Hôm nay cô không chỉnh chúng nó thì cô sẽ không còn là Lạc Minh Tịch nữa.
Cô lại gần, túm áo của nữ sinh ban nãy dùng sức đè nữ chính mạnh nhất, gằn giọng: "Nói, ban nãy khi dễ Bạch Tuyết Mai mày cảm thấy thế nào?"

Nữ sinh xanh mặt vì sợ, bình thường hay đi ức hiếp người khác, vênh váo quen thói, nhưng khi trước mặt Lạc Minh Tịch thì lại vẫn luôn tự cảm thấy áp lực trong lòng.

Cô ta thành thành thật thật trả lời: "Rất...!rất tốt ạ..."
Chát một tiếng đau điếng, nữ sinh bị Lạc Minh Tịch túm áo ban nãy bị cô dùng tay tát vào mặt.

Nữ sinh ôm gương mặt vừa hằn lên một vết đỏ hình bàn tay, ngạc nhiên nhìn Lạc Minh Tịch.

Lạc Minh Tịch chỉ bố thí cho cô ta một ánh mắt lạnh lẽo, lại quay sang những người khác vừa chứng kiến cảnh tượng đó, lại lấy một cái túi đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, ném vào người nữ sinh nọ.
"Cái tát là vì mày đã làm việc cho Bạch Ngân Hạnh.

Túi tiền đó là để làm nốt cuộc giao dịch cuối: nhóm chúng mày không được phép làm khó dễ Bạch Tuyết Mai.

Nếu không thì..." Lạc Minh Tịch nhìn họ cười lạnh, vẻ mặt bây giờ của cô mang đậm phong thái của nhân vật phản diện, khiến người ta vừa nhìn liền thấy kinh hãi "Nếu không thì tao e sợ chúng mày đến mặt trời còn sẽ không thấy nữa đâu."
Quay người rời đi, để lại một đám con gái còn chưa định thần lại diễn biến ban nãy.

Chị Minh Tịch thế nhưng lại ra tay dùng tiền mua họ để họ không tiếp tục làm khó Bạch Tuyết Mai?
Bạch Ngân Hạnh tuy rằng khó chịu trong người, nhưng mà vẫn phải tới lúc Lạc Minh Tịch khuất dạng rồi mới chửi ầm lên: "Cứ cho mình có tiền thì hay lắm hay sao? Mày ngoài tiền ra thì còn có gì nữa?"
Phía đằng xa, Bạch Tuyết Mai núp ở một thân cây nhìn ra, chứng kiến hết tất cả.

Mặc dù ban đầu Lạc Minh Tịch là một trong những người làm khó cô, nhưng sau đó bỗng dưng dừng lại, hiện tại lại còn làm cho những nữ sinh côn đồ kia không ức hiếp cô nữa.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Cô mặc dù có chút hoài nghi nhưng trong lòng vẫn có một phần nhỏ thầm cảm ơn Lạc Minh Tịch.
Đối với Lạc Minh Tịch, bước thứ hai này cô làm không quá mấy tốt đẹp.

Dù gì cũng hoàn thành rồi, chuẩn bị chuyển sang bước ba thôi.
Nhóm nữ sinh côn đồ nhất định sẽ ghi hận cô, nhưng đã nhận tiền thì họ khẳng định sẽ làm giao dịch, có bất mãn thì cũng chỉ bộc phát bên trong, đây là cái cách làm của nhóm nữ sinh này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận