Bé Đạo Sĩ Biết Bắt Quỷ Xuống Núi Được Cả Nhà Cưng Chiều Tận Trời


Sau khi Khương Quảng Thịnh rời khỏi cục cảnh sát, liền mang bé bảo bối đi đến trung tâm thương mại mua sắm quần áo.


Dù sao cái gì cũng cần sắp xếp an bài tất cả.


Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, bé con liền mặc quần áo mới, trong tay cầm bong bóng mỉm cười vui vẻ.


Nhìn nụ cười của bé Khương Quảng Thịnh cũng thật vui vẻ.


"Đi thôi, chúng ta về nhà.

"

"Vâng ~"

Về đến nhà bé con vui vẻ chạy vào phòng khách, tri kỷ chạy đi lấy trái cây, rót nước cho Khương Quảng Thịnh.


"Cha uống nước.

"

"Cảm ơn bé ngoan.

"

"Không khách khí ạ ~"

Bé cũng ngồi xuống bên cạnh ông, cầm ly nước ấm của chính mình mà uống.


Khương Quảng Thịnh sờ sờ đầu bé, mở TV xem thời sự lúc 12 giờ trưa

"Theo tin tức của chúng tôi, lúc 22 giờ 10 phú tối qua cầu Thác Nước đột nhiên đứt gãy, 15 người bị thương, 4 người mất tích.

"

Nhìn tin tức này Khương Quảng Thịnh đột nhiên nghĩ tới tối hôm qua bé con bảo chính mình không cần ra khỏi nhà, ra khỏi nhà cũng không cần qua cầu.



Tối hôm qua ông vốn dĩ muốn đi dự một tiệc tối nhưng bởi vì buổi sáng bảo bối nói, hơn nữa ông muốn chơi cùng con trai nên chỉ bảo trợ lý gửi quà tới.


Nhưng không nghĩ tới đây lại là sự thật.


Đã từng chỉ cho rằng là lời nói vui đùa nhưng đây lại là sự thật.


Ông nhìn thoáng qua bảo bối liền cầm điện thoại di động đi đến sửa sổ sát đất, gọi cho Khương Nhược Thần.


Điện thoại vang lên ba giây rồi có người nhận.


"Alo, cha, làm sao vậy?"

Khương Quảng Thịnh: "Lão đại, sư phụ của bé ngoan là ai?"

"Còn có con ở đâu tìm được bảo bối?"

Nhắc tới đây Khương Nhược Thần nghĩ tới lời nói của Trần Lập, còn bức thư trong tay có chút không biết mở miệng thế nào?

"Lão đại, ta hỏi con sao con không nói gì?"

Khương Quảng Thịnh thúc giục.


Tại sao lại không nói?

Chẳng lẽ có vấn đề gì?

Khương Nhược Thần trầm mặc chốc lát rồi nói: " Sự phụ của bé ngoan đã qua đời, để lại hai bức thư, một bức để cho em trai, một bức để cho chúng ta.

"

"Con mở bức thư gửi cho chúng ta, trong đó ông ấy nói chúng ta phải chăm sóc bảo bối thật tốt, còn nói em ấy có ba vị sư huynh, nếu bảo bối xảy ra chuyện liền tìm bọn họ hỗ trợ.

"


Khương Quảng Thịnh trầm mặc.


Cúp điện thoại lại nhìn bảo bối đang ngồi trên ghế sô pha mà không nói được lời nào.


Ông còn muốn mang bé trở về thăm sư phụ, nếu có thể liền đón vị sư phụ kia về đây cùng nhau ở nhưng hiện tại! Bây giờ sao có thể nói chuyện này cho bảo bối?

Chờ Khương Quảng Thịnh đi tới liềm thấy bé đamg nghiêng người ngủ say.


Ông nhẹ nhàng ôm bé lên, bế bé lên lầu.


Chờ bé con tỉnh lại đã là buổi chiều.


Bé từ trên giường ngồi dậy, xoa đôi mắt đột nhiên phát hiện bên ngoài hắc khí lượn lờ, còn đang lan rộng.


Bé con bò dậy nhìn về phía cửa sổ lồi nhìn đoàn hắc khí, nhìn theo phương hướng của hắc khí nhưng bị tường chặn lại bé nhìn không thấy.


Tại sao lại có hắc khí?

Chẳng lẽ người xấu tới?

Bé nhanh chóng bò xuống giường, mang theo bùa cùng hồ lô chạy nhanh ra khỏi cửa, bé muốn tìm cha sau đó đi thu thập đồ xấu đó.


Quản gia vừa lúc đang cầm chổi lông gà quét tro bụi trên rào chắn, thấy bé con chạy tới liền từ ái chào hỏi.


"Tiểu thiếu gia dậy rồi, có đói bụng không ạ?"

Bé con dừng bước chân nhìn về ông dò hỏi: "Tiết gia gia, cha đâu ạ?"

Tiết quản gia đã năm mươi mấy rồi nên kêu gia gia cũng không quá phận.


Ông chỉ về phía thư phòng: "Tiên sinh ở nơi đó, hẳn còn đang làm việc.

"

"Cảm ơn Tiết gia gia.

"

"Không có gì.

"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận