Bao nuôi

Chử Sở thở phào một hơi, xoa xoa cánh tay bị trầy, vừa muốn đi ra ngoài thì lại phát hiện hai chân đã mềm nhũn. Thẩm Tùng Tùng vội vàng chạy đến đỡ cô, hai người cùng đi ra ngoài, lúc này mới nhìn thấy rõ gương mặt của nam sinh kia.
 
Gương mặt rất bình thường và trung thực, thậm chí còn hơi yếu đuối. Với gương mặt này, sẽ không có ai tin rằng gã lại làm ra những chuyện kinh khủng và bỉ ổi như vậy ở nhà vệ sinh nữ. 
 
Điện thoại di động trong tay nam sinh đã bị Thẩm Tùng Tùng giật lấy từ lâu, có lẽ vì để thuận tiện chụp lén nên ngay cả mật khẩu cũng không cài. Chử Sở nhìn cô ấy xóa hết tất cả những hình ảnh chụp lén và ảnh chụp gần đây trong album, trái tim mới thả lỏng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại rồi quay đầu nhìn Thẩm Tùng Tùng: “Điện thoại di động này vẫn chưa trả cho anh ta được, cậu gọi điện thoại cho bảo vệ đi, tớ báo cảnh sát.” 
 
Nam sinh bỗng nhiên cãi lại: “Không phải chỉ là mấy tấm hình thôi sao, làm gì phải báo cảnh sát?”
 
Chử Sở cười lạnh: “Con mẹ mày!”
 
Cảnh sát đến rất nhanh, khi đó bảo vệ đã cho Chử Sở điền vào mẫu đăng ký tiếp nhận báo án và ghi lại thông tin về lớp học của nam sinh kia xong xuôi.
 
Nam sinh bị cảnh sát bắt đi, Chử Sở và Thẩm Tùng Tùng cũng đi theo một nữ cảnh sát lên chiếc xe khác để lập biên bản. Trên đường đi, cô đưa ảnh chụp cho hai người khác xem, cả hai đều lộ ra biểu cảm ghê tởm. Chử Sở im lặng, cẩn thận nhớ lại các chi tiết vừa xảy ra lúc nãy, đợi lát nữa sẽ kể lại thật rõ ràng. 

 
Những chuyện phát sinh lúc sau không còn khiến bọn họ khó chịu nữa, loại chuyện này gần đây thường xuất hiện trên internet nên cảnh sát rất chú ý. Những ảnh chụp Chử Sở cung cấp rất hữu ích, người chụp lén cô có lẽ sẽ tiêu đời. Bây giờ cô mới có tâm trạng kiểm tra chỗ bị trầy trên tay.
 
Từ cục cảnh sát đi ra, bên ngoài trời đã mưa to. Chử Sở và Thẩm Tùng Tùng trố mắt nhìn nhau, cô ấy hỏi dò: “Cậu nghĩ bây giờ chúng ta có thể gọi được xe hay không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Sở lấy điện thoại ra: “Dù sao cũng phải thử một lần.”
 
Cô vừa mở ứng dụng ra, điện thoại đã rung lên. Chử Sở ổn định tinh thần nhìn lại, thì ra là Dữ Hữu Chi gọi đến.
 
Không thể không nghe máy nên Chử Sở nói với Thẩm Tùng Tùng: “Cậu chờ tớ một lát, tớ nghe điện thoại.”
 
Cô bước sang bên cạnh, sau khi bấm nhận điện thoại rồi mới áp lên tai.
 
“Chử Sở, lần trước tôi...” Dữ Hữu Chi mới nói nói được một nửa đã nghe thấy tiếng mưa rơi từ bên kia điện thoại, anh nhăn mày nói: “Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, em không ở ký túc xá sao?”
 
Chử Sở còn chưa kịp trả lời, Dữ Hữu Chi đã nói tiếp: “Có mang dù không?”
 
“Không có.”
 
“Em ở đâu? Tôi đi đón em.”
 
“Bạn cùng phòng của tôi đang ở bên cạnh...” Chử Sở căng thẳng, cả lớp bọn họ đều từng gặp Dữ Hữu Chi, cô cũng không biết Thẩm Tùng Tùng có nhớ được dáng vẻ của anh hay không. 
 
Nếu như có ai nhìn thấy anh tới đón mình, cô không dám tưởng tượng rằng chuyện này sẽ bị đồn thổi như thế nào nữa. 
 
Cô im lặng, còn Dữ Hữu Chi thì đang đứng trên hành lang bên ngoài phòng, ngắm màn mưa ngoài cửa sổ thủy tinh. Mưa liên tục rơi xuống, hình ảnh phản chiếu của người đàn ông trên cửa sổ dần hòa vào bóng tối. 
 

Chân mày của anh dần nhíu chặt, nhớ đến chuyến thăm học sinh lần trước, người đàn ông thở dài rồi nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ kêu Chu Du qua đó... Vậy em đang ở đâu?”
 
Mười phút sau, có một chiếc xe dừng trước cửa cục cảnh sát.
 
Cửa sổ ghế trước hạ xuống, Chử Sở nhìn thấy người ngồi ở vị trí tài xế không phải Dữ Hữu Chi mà là trợ lý Chu, cô thở phào rồi kéo Thẩm Tùng Tùng lên xe.
 
Vì phòng ngừa bị lộ tẩy, vừa lên xe Chử Sở đã nói chuyện nói trước: “Anh họ, anh đến rồi!”
 
Chu Du nhìn cô qua kính chiếu hậu, hiểu rõ nói: “Ừ, đưa bạn học của em về trước.” Anh ấy vừa nói như vậy, Chử Sở đã hiểu, hôm nay phải đi gặp Dữ Hữu Chi, trong lòng hơi trống rỗng.
 
Thẩm Tùng Tùng không nhận ra Chu Du, chỉ kéo tay Chử Sở rồi nói nhỏ: “Hôm nay cậu không về trường sao?”
 
Chử Sở chỉ vào điện, ám chỉ cô sẽ gửi tin nhắn cho cô ấy.
 
Cô cúi đầu nhắn tin: Hôm nay tớ đến chỗ anh họ, ngày mai là cuối tuần, tớ muốn ăn cơm ở nhà anh ấy.
 
Thẩm Tùng Tùng gật đầu, trả lời tin nhắn cho cô: “Nếu ngày mai bên phía trường học có chuyện gì, tớ sẽ nhắn tin cho cậu.
 
Xe dừng trước cổng trường, Chu Du đưa cho Thẩm Tùng Tùng một cây dù. Chử Sở nhìn bạn cùng phòng bước vào cổng trường thì thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng hỏi Chu Du: “Trợ lý Chu, bây giờ chúng ta đi tìm chú... anh Dữu  sao?”
 

Chu Du mở đèn xi nhan, đưa cây dù trên ghế phụ cho cô: “Bây giờ tôi đưa cô qua đó, tổng giám đốc Dữ có một buổi tiệc ở đường Bình Kiều Tây, chắc là đang anh chờ.
 
Đường Bình Kiều Tây cách trường học khá xa, hai mươi phút sau xe mới dừng lại bên lề đường lần nữa. Chử Sở nhìn thấy chiếc xe đậu phía trước, cả về kiểu dáng lẫn biển số đều rất quen mắt, chính là chiếc xe mà Dữ Hữu Chi thường lái.
 
Cô cám ơn Chu Du, đang chuẩn bị xuống xe đã thấy Dữ Hữu Chi vừa mới bước từ trên xe xuống, che dù đi về hướng này.
 
Dữu Hữu Chi mở cửa rồi gật đầu với Chu Du, tỏ ý muốn Chử Sở xuống xe. Cô ôm túi xách của mình xuống xe rồi nép vào lòng người đàn ông, đi theo anh trở lên xe.
 
Mưa nhỏ dần, Dữ Hữu Chi rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô.
 
Chử Sở vừa định lên tiếng, Dữ Hữu Chi đã khởi động xe rời đi: “Ngủ một lát đi, dẫn em về nhà tắm trước, đừng để bị cảm.”
 
Chử Sở không nói nữa, cô gật đầu rồi dựa vào chỗ ngồi, mệt mỏi nhắm mắt lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận