Bạn Gái Tôi Là Tiên Nữ



Mộ Giao chống tay lên cằm, ánh mắt đầy mênh mang nhìn ra bầu trời ngoài ban công,giọng đầy buồn bã

“Nói là khi nào rãnh về đây thăm, vậy mà mấy tháng qua đi,không thấy A Hỷ đâu hết,đã hứa với ta là đi tìm Hắc hồ yêu,nhưng rốt cuộc ta vẫn phải tự đi tìm một mình”

“Mà không có A Hỷ, ở đây tự nhiên thấy nhớ…”

Julien anh ngồi ghế bên cạnh,để ly cacao xuống bàn ngước mắt nhìn qua hỏi. " Nhớ???"

Mộ Giao nói tiếp. “Không còn mì của A Hỷ, nấu cho ta ăn nên ta cảm thấy buồn,rất nhớ món mì A Hỷ làm”

Julien Anh lắc đầu mỉm cười. “Thì ra là vậy, làm tôi cứ nghĩ, nếu vậy cô có thể đến tìm A Hỷ mà!”

Julien dứt lời thì thấy chiếc ghế trống trơn,anh khẽ nhún vai lắc đầu. “Cô ấy đi nhanh vậy!”



Viên trang Mã gia,bên trong phòng A Hỷ ngồi phịch xuống ghế salon gỗ, trót trà ra uống một ít thở dài một hơi trầm tư, đến đây cũng được mấy tháng, cứ mỗi ngày sáng sớm là phải ăn mặc thật chỉnh chu, áo ghi le thắt Caravat khiến cho người khó chịu,

Đã vậy phải học rất nhiều thứ, làm giới thượng lưu thật mệt mỏi, thà trở về cuộc sống như lúc đầu vẫn tốt hơn…

Đã lâu rồi không về thăm lão Dương, cả Phương Dung mỗi lần gửi điện tính về, thì cô ấy chỉ bảo mọi chuyện vẫn ổn, nhiều khi cảm thấy hai chúng tôi thật xa lạ, còn dì Hạ sức khỏe dì không được tốt lắm.

Làm việc nặng dễ ngã bệnh, dù đã nhờ vài người bạn làm chung trước kia, có rảnh rỗi qua phụ giúp họ nhưng mà mình vẫn lo, còn Mộ Giao nữa thường ngày thì thấy rất phiền phức, nhưng bây giờ thì lại thấy vắng vẻ.


Chợt giọng của Mộ Giao vui vẻ phát ra.“A Hỷ à, cái bông hoa này lớn thật đó”

Anh quay lại nhìn qua Cô đang đứng cạnh máy hát đĩa trầm trồ,anh lắc đầu mỉm cười,đứng dậy đi tới chỗ cô giải thích

“Đây là hoa loa kèn,của máy hát đĩa, chứ không thể là bông hoa đâu,khi bỏ đĩa vào điều chỉnh nút thì nó sẽ phát ra tiếng nhạc”

Anh vừa nói vừa điều chỉnh nút, âm thanh phát ra nghe thật tuyệt vời trầm bổng nhẹ nhàng khiến cô khép đôi mi lắng nghe bản nhạc.

“Âm thanh nghe rất hay, ở trần gian này không ngờ có nhiều thứ lý thú như vậy”

Gia Linh chợt bước đi vào gọi lên.

“Anh ba à, bộ comple mà bữa trước đặt may xong hôm nay đã có, chiều nay chúng ta sẽ đi dự tiệc đấy”

Cô chợt nhìn thấy Mộ Giao, vui vẻ gọi

“Mộ Giao,cô mới tới sao thật là hay quá! tôi có chuyện muốn nhờ cô, qua phòng tôi một chút nha!”

Mộ Giao vui vẻ gật đầu đồng ý. “Được!”

Anh mỉm cười nhìn hai người thật là thân thiết anh có chút tò mò. "Mà chuyện em cần nhờ Mộ Giao là chuyện gì vậy?

Gia Linh nháy mắt mỉm cười tinh ranh. “Đó là bí mật!”

“???” Mộ Giao và Lâm Hỷ nhìn nhau cảm thấy Gia Linh thật sự khó hiểu, buổi chiều ngã vàng nhạt nắng, anh mặc vào bộ vets màu đen lịch,anh bước ra ngoài đại sảnh nhìn quanh thắc mắc hỏi

“Gia Linh đâu,em ấy không đi cùng tôi sao?”

Anh người hầu đứng cạnh bên cúi đầu thưa

“Dạ cô Tư nói cậu ba cứ đi trước cô Tư sẽ đi tới buổi tiệc sau, còn cậu Hai đã đi trước rồi”

Trong lòng thấy nhẹ nhõm, Vậy cũng tốt thôi nói chung là mình không muốn, ngồi chung xe với anh ta.

“Vậy thì đi thôi”

Chiếc xe chở anh đi tới biệt thự khang trang, đại sảnh rộng lớn đèn chùm pha lê sáng lên, từng bàn tiệc dọn món ăn cực kỳ bắt mắt,Anh chợt nhận phía trước là Nặc Á được vây quanh các công tử tiểu thư nhà giàu đang cười nói vui vẻ,

Một công tử trong bộ comple xanh đậm, khoác tay một cô gái trang điểm đậm,bộ váy dài màu xanh nhạt, trò chuyện cậu Hai xong hắn bước đi tới chỗ anh mỉm cười khinh thường giọng ngạo nghễ

“Hóa ra anh là cậu Ba Mã Nặc ý, vừa được trở về bao nhiêu năm thất lạc”

Anh gật đầu điềm đạm đáp. “Phải là tôi”

Mấy vị công tử khác bước đi tới chỗ anh, ánh mắt đầy khinh bỉ không khác gì tên kia.


“Anh đi tới đây một mình sao? không có bạn nhảy đi cùng ha? mà tôi nghe nói cậu ba từng là xa phu hả?”

Một tên công tử mặc comple màu xám nhạt, thốt lên

“Hèn gì, anh không có bạn nhảy đi cùng, là đúng rồi, có tiểu thư nào lại muốn đi cùng, một người từng làm xa phu”

“A ha ha ha…”

A Hỷ tức giận,gắng kiềm chế lại muốn đấm cho mấy cái tên công tử bột này một phát,với thân phận là cậu Ba nhà họ Mã gắng nhường nhịn thôi.

Một cô tiểu thư đứng cạnh cậu Hai, nhìn thấy A Hỷ bị những người kia chỉ trích cô ta tò mò hỏi

“Nặc Á, anh không qua bên đó, giúp cậu Ba Nặc ý sao?”

Cậu Hai giọng điệu lơ là.“Anh đang bận tiếp khách, họ chắc là giao lưu với nhau thôi”

Chợt tiếng bước chân đi tới chỗ anh, Gia Linh cất giọng nói lớn lên

“Ai nói là anh Ba tôi, không có bạn nhảy đi cùng,cô ấy đang ở đây!”

Mọi người tập trung nhìn qua, Gia Linh bước đi tới kéo tay một cô gái trẻ mặc trong váy dài dạ hội màu hồng nhạt khoác áo ren màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng cô dịu dàng ôn hòa, gương mặt tỏa sáng làm tất cả hướng mắt nhìn về phía cô ấy

Anh ngạc nhiên trố mắt nhìn thốt lên. “Mộ Giao?”

Mộ Giao bước đi tới chỗ anh, mỉm cười dịu dàng ôn nhu

“Là Gia Linh kêu ta giúp tới ngươi đó!”

A Hỷ có hơi bất ngờ suy tư một chút, hèn gì thấy Gia Linh tỏ ra bí mật hóa ra là vậy, chợt một tên công tử trong đó khen ngợi.

"Có bạn nhảy sao không nói sớm, nhìn cô ấy đẹp như đào cơ tiên tử "


Giọng Anh thản nhiên." Thì cô ấy vốn dĩ là như vậy mà"

Tên công tử đó bật cười lên vỗ nhẹ vai anh.

“Anh không biết khiêm tốn gì hết, thôi tôi không nói với anh nữa buổi tiệc sắp bắt đầu rồi”

Tên công tử đó, cùng mấy tên khác đều bước vũ hội, tiếng đàn piano hòa nhịp nhẹ nhàng, họ bắt đầu khiêu vũ.anh cúi người xuống đưa tay lên ôn hòa hỏi.

“Cô có muốn nhảy cùng tôi một bản không?”

Cô mỉm cười dịu dàng, vươn những ngón tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên lòng bàn tay anh.

“Rất sẵn lòng”

Từng bước nhẹ nhàng theo âm nhạc,anh phải công nhận là Mộ Giao rất thông minh,chỉ học với Gia Linh trong vài tiếng, mà có thể nhảy giỏi như vậy.

Mộ Giao gương mắt nhìn. “A Hỷ! mỗi khi nhìn thấy ngươi, là lại đem cho ta một cảm giác rất kỳ lạ?”

A Hỷ ngơ ngác hỏi.“Kỳ lạ như thế nào?”

Mộ Giao lắc đầu khẽ đáp.“Không rõ!”

Anh suy tư trong lòng,bộ nhìn tôi kỳ lạ lắm sao? khác với người bình thường hay là, còn tệ hơn người bình thường? ý cô ấy là gì vậy khó hiểu thật?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận