Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em



Bảy giờ sáng ngày thứ sáu, Mạnh Uyển Yên đến dưới lầu phòng khám bệnh của Lâm Tử Hằng sớm hơn một tiếng so với thời gian mà hai người đã hẹn.


Cô ngồi trong xe, chiếc xe mà cô lái là chiếc Audi Q5L trong ga ra xe của Bạch Cảnh Ninh, để tránh bị paparazzi chụp được.


Phòng tư vấn tâm lý của Lâm Tử Hằng mang phong cách trang trí rất tình cảm, các chi tiết cũng rất giống với tính cách của con người anh ấy, dịu dàng khiêm tốn, khác hẳn với những phòng khám bình thường.


Mạnh Uyển Yên gần như cả đêm không chợp mắt, lúc này hốc mắt đã khô và rát, cô mệt mỏi xoa xoa lông mày, huyệt thái dương đã đau âm ỉ.


Thỉnh thoảng cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, để ý xem có ai đang theo dõi cô không.


Bảy giờ mười phút, đầu của Mạnh Uyển Yên chống lên cửa kính xe ngẩn ngơ, nhận được Wechat của Lâm Tử Hằng.


Lâm: [Nếu đã đến dưới lầu rồi tại sao lại không lên?]

Mỗi lần nhận xem bệnh cho Mạnh Uyển Yên, Lâm Tử Hằng đều dậy rất sớm, ngay từ cái nhìn đầu tiên sau khi mở cửa sổ ra thì liền nhìn thấy chiếc xe màu đỏ sậm quen thuộc ở dưới lầu.


Mạnh Uyển Yên cầm điện thoại thò đầu ra, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn đang mặc áo khoác trắng trên lầu hai vẫy tay cười với cô.


Cô nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đội mũ và đeo kính râm, khẩu trang màu đen che kín mít khuôn mặt của cô lại, sau đó mở cửa xe rồi đi thẳng vào phòng tư vấn.


Lâm Tử Hằng tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý học ở Stanford, làm bác sĩ tâm lý của Mạnh Uyển Yên đã hơn hai năm, hiển nhiên sẽ biết rõ thói quen của cô, cô rất ít khi chủ động liên hệ với anh ấy, mỗi lần đến đây, trạng thái tâm lý của cô chắc chắn cực kì tệ, hôm nay cô đến sớm như vậy, Lâm Tử Hằng đoán được, chắc chắn Uyển Yên cả đêm không ngủ.


Nhiệt độ ngày và đêm với Kinh Đô chênh lệch rất lớn, sáng sớm vẫn còn chút lạnh, Uyển Yên mặc một chiếc áo len cardigan màu đen và đội một chiếc mũ lớn, hoàn toàn không nhận ra được vẻ ngoài vốn có.


Lúc Uyển Yên đi vào, Lâm Tử Hằng đang lật xem ghi chép chẩn đoán của cô lúc trước, mỗi lần cô quay lại đây, đa số thời gian đều không nói gì cả, sau khi trị liệu thôi miên, cô sẽ ngủ cả buổi chiều tại phòng khám, sau khi tỉnh dậy thì xách túi rời đi ngay.


Uyển Yên không chịu chủ động phối hợp, Lâm Tử Hằng cũng sẽ không cố ý làm khó, chờ đến khi nào cô muốn nói thì anh ấy sẽ từ từ trị liệu.


Lâm Tử Hằng ngước mắt lên nhìn cô, giọng nói dịu dàng: "Ngồi đi.

"

Mạnh Uyển Yên cũng không khách sáo, tháo khẩu trang và kính râm ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ cỡ bằng bàn tay, để lộ sự trắng bệch bệnh tật, cô không trang điểm, trực tiếp buộc tóc thành đuôi ngựa thấp thấp, nhìn gương mặt mộc không son phấn khiến cho cô trông càng trẻ trung hơn, cùng với người lạnh lùng xinh đẹp cao quý trên màn ảnh như hai người.


Uyển Yên yên lặng rất lâu, năn nỉ anh ấy: "Bác sĩ Lâm, tôi muốn hút điếu thuốc.

"

Lâm Tử Hằng nhìn cô, cô gái tuy nhìn còn trẻ nhưng quầng thâm mắt xanh đen rất đậm, y như bị người ta đấm cho một đấm, anh ấy lắc đầu từ chối, lấy ra hai viên kẹo cai thuốc từ trong ngăn tủ cho cô.


Khóe miệng của Mạnh Uyển Yên xịu xuống một chút nhưng cũng không từ chối, kẹo vị bạc hà ngậm trong miệng, mùi thơm the mát sảng khoái tràn đầy trong khoang miệng, đại não đang loạn cào cào dường như cũng từ từ bình tĩnh lại.


Một lúc lâu sau cô mới tỉnh táo lại, nhắm mắt dựa vào ghế, đường nét chiếc cổ thon dài kéo thẳng ra, cổ thiên nga hoàn mỹ không tỳ vết như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ ngọc thô.


Uyển Yên cả đêm trằn trọc không yên, lúc này cơn buồn ngủ ập đến: "Bác sĩ Lâm, tôi có thể ngủ ở chỗ này của anh không?"


Lâm Từ Hằng nhẹ nhàng thở dài, theo lời đi đến bên cửa sổ, khép hờ cửa sổ đã mở hơn nửa lại, nhân tiện kéo rèm cửa sổ lại.


Anh ấy nói: "Không có gì muốn tôi giúp sao?"

Cô gái lắc đầu rồi từ từ nhắm mắt lại, lông mày thanh lệ khẽ cau lại, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm không yên.


Mạnh Uyển Yên của hôm nay vẫn không muốn nói gì như cũ.


Sau khi từ chỗ của Lâm Tử Hằng trở về, Mạnh Uyển Yên trả xe lại cho Bạch Cảnh Ninh, ngồi lên xe bảo mẫu trực tiếp đến phim trường.


Suốt cả tháng sau đó, toàn bộ tâm tư của cô đều dồn hết cho việc quay phim, mỗi ngày sau khi làm việc quá tải đều mệt đến mức ngã đầu thì ngủ ngay.


Bạch Cảnh Ninh thấy cô bỗng nhiên có lòng cầu tiến nên vô cùng vui mừng, hiếm khi cô gái có lúc thông suốt, vì vậy đã nhận thay Uyển Yên rất nhiều thông cáo, trong đó bao gồm một số quảng cáo và chương trình truyền hình.


Vào ngày đóng máy bộ phim "Nam La", đạo diễn Lưu đưa toàn bộ người của đoàn phim cùng đi liên hoan, trên bàn ăn đạo diễn Lưu cứ bùi ngùi mãi, nói đến chỗ xúc động, nước bọt văng tung tóe.


Từ lúc "Nam La" khai máy cho đến bây giờ đã trải qua không ít trắc trở, đầu tiên là bất ngờ gặp phải vụ nổ, rồi lại đụng phải Triệu Chỉ Huyên 'đập đá' phải đổi vai, liên lụy đến cả đoàn phim bị điều tra, bị cư dân mạng công kích, một khi loại tin tức tiêu cực này bị tung ra thì sau khi phim chiếu sẽ không dám bảo đảm sẽ không bị khán giả tẩy chay, cũng may tập đoàn Dịch Thiên giữa đường tham dự đầu tư, đoàn phim lại như được tiêm máu gà, sống lại một lần nữa, tất cả nhân viên công tác đều tăng ca đến khi đóng máy.


Đạo diễn Lưu đã uống vài ly rượu vào bụng, khoảng thời gian này Mạnh Uyển Yên uống thuốc cho nên cai thuốc kiêng rượu, Tiểu Huyên ngồi bên cạnh cô giúp cô uống mấy ly, đoàn phim vẫn xem như còn khá ân cần, các chị em gái ở đây đều uống rượu trái cây, cho nên Uyển Yên cũng không ngăn cản.


Nửa tiếng sau, Uyển Yên mới phát hiện Tiểu Huyên ngồi bên cạnh cứ sai sai, hai má của cô gái nhỏ ửng đỏ, gò má trắng nõn giống như nổi mẩn đỏ, bờ môi cũng càng sưng càng to.


Uyển Yên giật mình, xoay mặt của Tiểu Huyên qua nhìn kĩ, giọng nghiêm túc: "Mặt của em bị sao thế?"

Tiểu Huyên đã có mấy phần say rồi, đôi mắt tròn mù sương, cô ấy vô thức gãi gãi khuôn mặt, còn muốn cào, "Chị Uyển Yên, trên người em ngứa ghê á, ở đây có phải có muỗi không vậy?"

Lê Sở Mạn dường như có kinh nghiệm, sau khi nhìn mặt của Tiểu Huyên xong thì nhẹ giọng nói: "Có lẽ cô ấy bị dị ứng cồn, các cô vẫn nên đến bệnh viện khám xem sao.

"

Uyển Yên nhíu chặt mày, vừa cầm áo khoác vừa đỡ Tiểu Huyên lên: "Em uống mấy ly rồi, bây giờ khuôn mặt đã sưng thành thế này.

"

Tiểu Huyên cảm thấy khuôn mặt của mình nóng bừng, còn rất ngứa nữa, cả người giống như bị lửa thiêu vậy, chỗ nào cũng muốn gãi.


Sau khi tạm biệt đoàn phim, Uyển Yên chặn một chiếc taxi đưa Tiểu Huyên trực tiếp đến bệnh viện.


Trong phòng cấp cứu, bác sĩ làm kiểm tra sơ bộ, xác định Tiểu Huyên bị dị ứng cồn, vì thế kê đơn thuốc uống và bôi.


Đi ra khỏi phòng cấp cứu, Uyển Yên dìu Tiểu Huyển đến lầu một đi lấy thuốc, trong hành lang tràn ngập mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, lúc này đầu óc của Tiểu Huyên mới tỉnh táo một chút nhưng gương mặt lại sưng càng nghiêm trọng hơn, vốn dĩ gương mặt trái xoan trắng nõn xinh xắn bây giờ thì trở thành chú lợn đại hiệp vừa đỏ vừa sưng.


Uyển Yên không nhịn được cười, nhìn vừa đau lòng vừa muốn cười, "Em nói thử xem, biết bản thân mình dị ứng thì đừng có uống nhiều như thế, bây giờ sưng thành cái dạng gì rồi.

"

Tiểu Huyên đeo khẩu trang y tế dùng một lần màu xanh dương, đầu cụp xuống, uể oải, "Chị Uyển Yên, có phải em gây rắc rối cho chị không, liên hoan của đoàn phim còn chưa kết thúc nữa.

"

Tuy nói Tiểu Huyên là trợ lí của Uyển Yên nhưng trong rất nhiều việc, Uyển Yên chăm sóc cô ấy còn nhiều hơn, giống như người một nhà.



Mặc dù là buổi tối nhưng vẫn có rất đông người trong bệnh viện, hai người xếp hàng lấy thuốc, Uyển Yên sờ sờ lỗ tai nóng hổi của cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: "Nếu đã cảm thấy em gây rắc rối cho chị thì lần sau phải chú ý, đừng có biến thành thế này nữa.

"

Tiểu Huyên mím môi, ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc.


Đột nhiên một giọng nói truyền đến, pha lẫn trong đám người hết sức vang dội: "Tiểu Huyên, chị dâu! Hai người cũng ở đây hả!"

Âm thanh quen thuộc, xưng hô quen thuộc.


Tiểu Huyên và Uyển Uyên men theo giọng nói ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Khải Hàng ở hàng phía trước cùng với người đàn ông ở sau lưng cậu ấy.


Mạnh Uyển Yên đội mũ lưỡi trai màu đen kéo thấp vành, còn mang khẩu trang, hơn nửa khuôn mặt đều bị che, chỉ lộ ra đôi mắt to đen trắng rõ ràng, cô hơi ngẩng đầu lên, thân hình rõ ràng khựng lại.


Tầm mắt của hai người cách một đám người giao nhau, không khí như ngưng đọng lại.


Không ngờ tới chuyến này đến bệnh viện cũng có thể gặp được người quen, Tiểu Huyên kích động vẫy tay với hai người ở trước mặt, rồi sau đó lại nghĩ đến khuôn mặt hiện giờ của mình lại vội vàng bụm kín lấy khẩu trang dùng một lần của mình, cúi đầu xuống, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.


Hai giây sau Mạnh Uyển Yên thu hồi tầm mắt như không có chuyện gì mà nhìn đi nơi khác, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt như thiêu đốt của Lục Nghiên Thanh như cũ.


Một lát sau, Tiểu Huyên lắc lắc cánh tay của cô, thấp giọng nói: "Chị Uyển Yên, đồ đểu cáng đó vẫn luôn nhìn chị kìa.

"

"! "

Uyển Yên và Tiểu Huyên bước ra từ bệnh viện, hai người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh đài phun nước, có lẽ là do ưu thế về chiều cao, hai người đứng ở đó không nhúc nhích cũng thu hút được ánh mắt của mọi người xung quanh.


Mạnh Uyển Yên xách một bịch thuốc, lông mày hơi nhíu lại, người đó thế mà lại chưa đi.


Hai người rõ ràng là đang chờ bọn họ, Trương Khải Hàng nhìn thấy Uyển Yên và Tiểu Huyên đi ra, kéo Lục Nghiên Thanh đang ở bên cạnh vội vã đi qua.


"Tiểu Huyên, chị Uyển Yên, sao đến bệnh viện trễ thế? Có phải hai người bị bệnh không?"

Trương Khải Hàng đang nói chuyện, ánh mắt của Lục Nghiên Thanh đã nhìn kĩ từ đầu đến chân của cô gái trước mặt một lần rồi, xác nhận cô không hoàn hảo không sứt mẻ gì anh mới thở phào một hơi nhẹ nhàng.


Trương Khải Hàng nghiêng đầu nhìn Tiểu Huyên, "Tiểu Huyên, sao em lại đeo khẩu trang thế?"

Cô gái nhỏ cảm thấy ngại ngùng, chỉ đành kéo khẩu trang xuống một chút cho cậu ấy xem rồi nhanh chóng đeo lên, nhỏ giọng nói: "Là tôi bị dị ứng với cồn, chị Uyển Yên đưa tôi đến bệnh viện.

"

Nghe vậy, vốn dĩ Trương Khải Hàng muốn ghé sát vào xem nhưng lại sợ cô gái nhỏ cáu nên chỉ đành gãi đầu.


Không ngờ tới trễ thế này còn gặp được nhau ở bệnh viện, Tiểu Huyên cũng cảm thấy thật trùng hợp: "À đúng rồi, sao hai người cũng ở đây?"

Trương Khải Hàng liếc nhìn đội trưởng Lục, đôi mắt đen của người đàn ông như mọc ở trên người của Mạnh Uyển Yên vậy, thẳng tắp nhìn chằm chằm, tròng mắt cũng không di chuyển.



Cậu ấy cười sờ gáy, lộ ra hàm răng trắng bóc, "Tôi đưa đội trưởng Lục đến bệnh viện kiểm tra lại, lần trước anh ấy làm nhiệm vụ bị thương do nổ, cánh tay bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ đã một tháng rồi nên qua khám lại.

"

Nói xong, Trương Khải Hàng lặng lẽ liếc nhìn Mạnh Uyển Yên, biết sao được khi cô gái trước mặt đội mũ lưỡi trai thấp vành, chỉ để lộ ra vành tai trắng muốt, hoàn toàn không nhìn thấy mặt.


Tiểu Huyên nhìn Lục Nghiên Thanh như có điều suy nghĩ, nhớ đến một tháng trước, chắc khoảng buổi tối đó, lúc anh đến trước cửa nhà của chị Uyển Yên.


Khóe môi của Lục Nghiên Thanh mím chặt, cảm xúc nơi đáy mắt đen sâu thăm thẳm kia cuồn cuộn, như đang cố kiềm chế cái gì đó, từ lần trước hai người gặp nhau đã cách một tháng rồi.


Anh nuốt nước bọt xuống cổ một cách khó khăn, giọng nói hơi khàn: "Em vẫn khỏe chứ?"

Mạnh Uyển Yên mím môi, lông mi dài như cánh quạt vừa rậm vừa cong, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nơi khác, thỉnh thoảng có người đi ngang qua cũng hiếu kì liếc nhìn bọn họ.


Trương Khải Hàng và Tiểu Huyên cố gắng thúc đẩy bầu không khí nhưng hai người bên cạnh rất ăn ý với nhau ai cũng không chịu nói gì, có một loại gượng gạo kỳ lạ.


Mãi cho đến khi Mạnh Uyển Yên lạnh giọng lên tiếng: "Tiểu Huyên, chúng ta đi thôi.

"

Tiểu Huyên "a một tiếng rồi nhìn Trương Khải Hàng, Trương Khải Hàng lập tức hiểu ý: "Chị Uyển Yên, hay là em và đội trưởng Lục tiễn hai người nhé, tối khuya cũng không an toàn đâu.

"

Mạnh Uyển Yên thấp giọng từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn.

"

Nói xong, hai cô gái sóng vai rời đi, bóng lưng càng đi càng xa.


Thấy đội trưởng Lục vẫn chậm chạp không phản ứng lại, Trương Khải Hàng cũng đành chịu: "Lão đại, anh không đuổi theo sao?"

Lúc trước ai nói Uyển Yên là bạn gái ở trước mặt y tá thế???

Hôm nay khó khăn lắm mới gặp mặt sao không nói một câu nào hết.


Loại cảm giác này thật sự quá kì lạ rồi.


Hốc mắt của người đàn ông bên cạnh sâu thẳm, ánh mặt lặng lẽ, cô đơn.


Chờ đến khi kéo xa khoảng cách với người ở trước mặt anh mới hắng giọng lên tiếng: "Đi theo các cô ấy.

"

Nghe vậy, cả người Trương Khải Hàng lập tức sống lại, "Anh nói sớm đi chứ! Chờ nhé, em đi lái xe!"

Rời khỏi bệnh viện, Uyển Yên bắt một chiếc taxi, trên đường quay về, cô khoanh hai tay ngồi dựa vào cửa xe, cơ thể thon gầy cô đơn, cảnh đêm bên ngoài cửa sổ nặng nề, bóng dáng của phố xá phồn hoa nhanh chóng bị lùi lại phía sau, ánh đèn loang lổ rọi xuống mặt cô, đôi mi thanh tú trời sinh, ngũ quan như ngọc thô được điêu khắc tinh xảo.


Uyển Yên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Tiểu Huyên hạ cửa xe xuống, cứ luôn quay đầu nhìn phía sau.


Một lúc sau, Tiểu Huyên thần bí ngồi lại vị trí, nhìn Uyển Yên, sau khi đắn đo mới nhỏ giọng nói: "Chị Uyển Yên, cái đồ đểu cáng đó hình như vẫn luôn đi theo chúng ta kìa.

"

Nghe vậy, Mạnh Uyển Yên mở to mắt, bên trong màng nhĩ đều là tiếng tim đập thình thịch thình thịch.


Cô từ từ siết chặt túi xách, cưỡng ép bản thân không được suy nghĩ nhưng lại nhịn không được quay đầu.


Quả nhiên, đằng sau xe taxi là một chiếc xe Jeep màu đen đi theo.



Tài xế của xe taxi là một ông chú nhiệt tình, vừa nghe thấy Tiểu Huyên nói có đồ đểu cáng đi theo sau bọn họ thì vẻ mặt ông ấy nghiêm túc, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Cô gái nhỏ à cháu đừng sợ, kĩ thuật lái xe của chú không phải xoàng đâu, bây giờ nhìn chú thoát khỏi bọn chúng này! Các cháu mau chóng báo cảnh sát đi!"

Mạnh Uyển Yên: "! "

Sau khi xe taxi đánh võng mấy đường, Uyển Yên có chút ăn không tiêu, Tiểu Huyên vội vàng lên tiếng giải thích: "Chú ơi, bọn họ không phải là người xấu đâu, đều là bạn hết đấy ạ.

"

Ông chú nghi ngờ liếc nhìn các cô, không nói gì nữa, người trẻ bây giờ thật sự là khó lường.


Đến nơi, Mạnh Uyển Yên xuống xe xong cảm thấy hai chân hơi mềm nhũn, trong dạ dày cồn cào còn muốn ói.


Cô hít sâu mấy cái, khóe mắt liếc thấy chiếc xe Jeep màu đen xuất hiện cách đó không xa, ánh mắt của cô dừng một chút rồi trực tiếp lên lầu.


Nhìn thấy bóng lưng của cô gái rời đi, trong lòng Trương Khải Hàng thở dài, đội trưởng Lục trên sân huấn luyện quả cảm độc đoán, không ngờ tới lúc theo đuổi con gái thì ngược lại, không biết anh là kín đáo nội liễm hay là thợ săn thận trọng.


Ngồi trong xe rất lâu, Trương Khải Hàng nhìn thời gian, "Lão đại, anh không đi lên sao?"

Đã đi theo đến cửa nhà của người ta rồi, chỉ còn kém một bước vào cửa nữa thôi.


Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống, quai hàm căng cứng, anh móc ra hộp thuốc từ trong túi quần ra, bật lửa châm thuốc hút một hơi, khói xanh lượn lờ, ngay cả cảm xúc của anh cũng mịt mờ.


Trương Khải Hàng có chút ngồi không yên: "Lão đại, vậy em đi xem Tiểu Huyên thử, cô ấy là con gái, em không yên tâm lắm, anh nhớ quay về sớm nhé!"

Nói xong, Trương Khải Hàng mở cửa nhảy xuống xe, ném xe lại cho Lục Nghiên Thanh.


Trong khói thuốc xanh trắng, cảm xúc tĩnh mịch của người đàn ông hiện trong màn sương mờ, giống như tảng băng trôi nổi.


Lục Nghiên Thanh ngẩng đầu nhìn căn hộ có ban công còn sáng đèn, con ngươi đen như mực lạnh lùng lặng yên dưới ánh trăng.


Mạnh Uyển Yên ngồi một mình trên ghế sô pha rất lâu, cô giẫm chân trần lên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, đầu ngón tay níu lấy tấm màn cửa sổ, từ từ kéo ra một khe hở.


Chiếc xe Jeep màu đen ở dưới lầu vẫn còn chưa đi.


Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đứng yên, trong một lúc không nhích được bước chân, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.


Cho đến khi cửa kính của ô tô bị cuốn xuống, lúc này người đàn ông ngẩng đầu lên, tầm mắt của hai người chạm vào nhau.


Ánh mắt của Mạnh Uyển Yên như bị phỏng, cô kéo rèm cửa lại 'xoạt' một tiếng, lùi hai bước, cả người quay lưng lại như thế làm chuyện xấu bị bắt, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.


Suốt một đêm dài, Mạnh Uyển Yên lật tới lật lui ngủ không được, dứt khoát bò dậy khỏi giường.


Thời gian đã là hai giờ sáng, Uyển Yên kéo rèm cửa sổ ra nhìn một chút, lập tức lấy điện thoại ra tìm dãy số không có lưu tên, ngón tay gõ chữ tanh tách, gửi tin nhắn cho người đó: [Rốt cuộc anh có đi hay không?]

Mấy giây sau, Lục Nghiên Thanh trả lời lại: [Em muốn anh đi sao?]

Uyển Yên mím môi, đôi lông mày nhíu chặt: [Đi, nhanh, đi!]

Lục Nghiên Thanh dường như trả lời ngay tức khắc: [Anh chỉ nghe lời của bạn gái thôi.

]

Một hàng chữ đơn giản ngắn gọn, tùy ý phô trương lại khiến người ta không biết làm sao.


Uyển Yên thầm mắng một tiếng, đầu vùi sâu vào trong chiếc chăn mềm mại, tức giận đến mức nện vào gối đầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận