Ái Dục Tội Phạm Tình Yêu

Trong lúc Tô Thẩm Dương đang ngỡ ngàng trước hành động thân thiết mà anh chẳng ngại dành cho cô thì Lạc Xuyên lại chau có mày mặt như muốn né tránh sự thân mật với anh nhưng không thể.

Cô suy nghĩ thật kỹ càng để đưa ra cách giải quyết tốt nhất. Bây giờ cô không thể phũ phàng từ bỏ Cung Bách để ngang nhiên tuyên bố đến với thiếu gia họ Tô được. Bởi lẽ cô vẫn cần lấy được bản chế tạo từ chỗ của anh, hơn nữa Cung Bách cũng không bao giờ để cô đi theo Tô Thẩm Dương dễ dàng, thậm chí anh có thể làm to chuyện. Có lẽ trước mắt cô nên xoa dịu cơn giận của La Cung Bách thay vì mạnh miệng chống đối anh như lúc nãy.

Hiện tại Tô Thẩm Dương đã rất thích cô, anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ngay lúc này. Huống hồ thứ gì càng khó đạt được sẽ càng khiến người ta không ngừng dốc trọn tâm sức.

- Cậu ba, cháu đã quyết định phải đưa Lạc Xuyên rời khỏi cậu.

Lúc này cô bất chợt cất lời:

- Tô thiếu gia à, anh buông tay tôi ra đi.

Anh ta ngạc nhiên nhìn cô còn Cung Bách lại nở ra nụ cười đắc ý khi anh nhận ra cô vẫn không thể dứt khoát từ bỏ anh.

- Diệp tiểu thư… cô…


Không để Tô Thẩm Dương phải bâng khuâng, cô nói:

- Tôi sẽ theo La thiếu gia trở về nhà. Dù sao chúng ta cũng không thể giằng co ở đây mãi được.

Nghe cô nói, Thẩm Dương không khỏi hụt hẫng. Lạc Xuyên đã suy nghĩ rất kỹ, đây là cách tốt nhất để giải quyết tình hình căng thẳng hiện tại.

- Diệp tiểu thư, cô hãy theo tôi đi, tôi sẽ bảo vệ cô, còn cậu ba chỉ xem cô là một người hầu thôi.

Cung Bách gạt tay của Tô Thẩm Dương ra khỏi tay cô rồi nghiêm giọng nói:

- Cháu nghe chưa rõ sao? Cô ấy muốn về với cậu.

Trước sự chân thành của Tô thiếu gia, chỉ một chút nữa thôi cô đã có thể tiến gần về phía anh ta thêm một bước nhưng vì sự xuất hiện của Cung Bách, cô chỉ đành lùi về sau để tránh những hậu quả tồi tệ xảy ra.

- Tô thiếu gia, xin lỗi anh.

Lạc Xuyên cũng chủ động nói lời xin lỗi. Anh nhanh chóng kéo cô rời đi, thật lòng cô cũng không muốn gần gũi với Tô Thẩm Dương nhưng vì nhiệm vụ được giao nên cô mới bất đắc dĩ làm Cung Bách nóng giận hết lần này đến lần khác.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, Tô Thẩm Dương không khỏi đau lòng. Cứ ngỡ hôm nay sẽ cùng cô có một buổi “hẹn hò” lãng mạn nhưng chỉ vừa gặp nhau chưa bao lâu đã bị sự xuất hiện của Cung Bách phá tan mọi thứ. Chưa bao giờ Tô Thẩm Dương có cảm giác chán ghét cậu ruột của anh ta đến vậy.



Ngồi trong xe ôtô, Cung Bách không nói lời nào, anh chỉ tập trung lái xe. Cô nhìn sang anh, trông Cung Bách căng thẳng như vậy, cô cũng không dám mở miệng nói nửa lời.

Về đến nhà, anh nắm tay cô kéo thẳng lên phòng trong sự ngỡ ngàng của những người hầu khác. Lạc Xuyên không thể phản kháng vì cô biết làm như vậy sẽ càng khiến tình hình thêm tồi tệ.


Tiếng đóng cửa phòng vang lên rất lớn, cô giật mình, cứ đứng ngây người nhìn anh.

- Thiếu gia…

Lạc Xuyên vừa định cất lời nài nỉ để anh nguôi ngoai thì Cung Bách liền bực tức quát:

- Cô xem thường tôi đến vậy à? Hay do tôi vẫn còn nhẹ tay nên cô chưa biết sợ?

Nghĩ đến bản chế tạo vẫn chưa lấy được từ chỗ của anh, cô dặn lòng phải thật nhẹ nhàng, điềm tĩnh:

- Thiếu gia, tôi xin lỗi, chẳng qua tôi muốn gặp Tô Thẩm Dương để trò chuyện… như bạn bè thôi.

Lời cô nói anh chẳng thể tin được, cô bất chấp lời cảnh cáo của anh, trốn khỏi biệt thự để đến gặp Tô Thẩm Dương. Bây giờ cô nói cô và anh ta chỉ là bạn, đương nhiên không thể thuyết phục được Cung Bách.

- Bạn sao? Tôi thấy cô nên nói rõ là bạn tình!

Ngay khi anh vừa nói dứt lời, âm thanh chan chát liền vang lên. Lạc Xuyên vì cảm thấy bị xúc phạm nên đã ban phát cho anh một bạt tay. Cô không thể kiềm nén được cảm xúc vì lời anh nói đã động đến lòng tự trọng của cô.


- La Cung Bách, anh thừa biết người đàn ông đầu tiên của tôi là anh, sự việc chỉ vừa xảy ra vào đêm hôm qua thôi. Bây giờ anh nói những lời này có khác nào đang chà đạp lên nhân phẩm của tôi?

Mặt anh bị cô tán nghiêng hẳn một bên, Cung Bách thoáng im lặng. Anh bắt đầu cảm thấy lời nói vừa bản thân có phần quá đáng.

- Vậy tại sao cô cứ cãi lời tôi để đến với Tô Thẩm Dương? Tôi đã nói chỉ cần cô đồng ý ở cạnh tôi, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn.

Suy nghĩ của anh và cô hoàn toàn khác nhau, Lạc Xuyên dốc hết tâm trí nói rõ:

- Anh muốn tôi ở bên anh cũng chỉ vì tôi giống với Cố Mãn Đình thôi, giữa chúng ta hoàn toàn không tồn tại tình yêu. Tôi không muốn ở bên một người mà người đó chỉ xem tôi là thế thân của người khác, tình cảm mà tôi cần, anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu.

Cung Bách bước đến gần cô, cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, bầu không khí căng như dây đàn:

- Giữa cô và Tô Thẩm Dương có tồn tại tình yêu không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận